Những sự thật cần phải biết (phần 19) - Sự thật về Võ Nguyên Giáp
Đặng Chí Hùng (Danlambao)
- Do sinh ra và lớn lên trong môi trường xã hội chủ nghĩa nên từ nhỏ
tôi cũng bị nhồi sọ và tuyên truyền những điều dối trá. Khi tôi tìm tài
liệu và biết về sự thật thì tôi hiểu ra rằng mình đã bị nhồi sọ bởi một
chương trình nói láo có hệ thống. Tuy nhiên lúc đó tôi vẫn còn thần
tượng một phần nào đó ông Võ Nguyên Giáp. Tôi coi trọng ông Giáp hơn rất
nhiều Hồ Chí Minh. Nhưng... cách đây 6 năm thì sau khi đã tìm hiểu đầy
đủ tài liệu tôi chợt nhận ra ông Giáp cũng không khác gì các lãnh tụ
cộng sản khác. Vì vậy, hôm nay tôi sẽ phải viết về ông Giáp như một nhận
thức đúng đắn nhất về ông ta đó là một vị tướng: Không có tài và coi
thường sinh mạng của nhân dân.
I. Đôi điều về con người Võ Nguyên Giáp:
Đầu tiên xin mời bạn đọc xem qua tài liệu về tiểu sử của ông Giáp trên website của Quảng Bình (1):
“Tóm tắt tiểu sử-Đại tướng Võ Nguyên Giáp:
1. Họ và tên (bí danh): Võ Nguyên Giáp (Văn)
2. Năm sinh: Ngày 25/8/1911.
3. Cấp bậc, chức vụ cao nhất: Đại tướng, Phó thủ tướng Chính phủ kiêm Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.
4. Quê quán: Làng An Xá, xã Lộc Thủy, huyện Lệ Thủy, tỉnh Quảng Bình
5. Trú quán: Phố Hoàng Diệu, quận Ba Đình, thành phố Hà Nội
6. Thành phần: Nhà nho yêu nước.
7. Năm tham gia cách mạng: Năm 1925.
8. Năm nhập ngũ: Năm 1944.
9. Ngày vào Đảng - Chính thức: Năm 1940.
10. Năm phong quân hàm cấp tướng: Đại tướng năm 1948.
11. Quá trình tham gia cách mạng
Đồng chí tham gia hoạt động cách mạng
từ năm 1925 khi mới 14 tuổi. Năm 1929, đồng chí tham gia cải tổ Tân Việt
Cách mạng Đảng thành Đảng Đông Dương Cộng sản Liên đoàn. Năm 1930, đồng
chí bị thực dân Pháp bắt giam vì tham gia các cuộc biểu tình chống
Pháp. Không có chứng cớ, cuối cùng, chúng buộc tha đồng chí. Đồng chí
tiếp tục hoạt động cách mạng trên mặt trận văn hóa, viết bài cho những
tờ báo công khai như: Tin tức, Nhân dân, Tiếng nói của chúng ta, Lao
động, làm biên tập viên cho các tờ báo của Đảng, dạy sử, địa cho Trường
tư thục Thăng Long.
Năm 1934, đồng chí kết duyên với Bà
Nguyễn Thị Minh Thái, một Đảng viên Cộng sản, cộng sự đắc lực của đồng
chí. Trong những năm tháng hoạt động bí mật, hai vợ chồng đồng chí sống ở
số nhà 46 phố Nam Ngư, Hà Nội. Sau này, Bà Nguyễn Thị Minh Thái bị thực
dân Pháp bắt, giết chết bà trong ngục nhà tù Hỏa Lò. Từ năm 1936 đến
1939, đồng chí tham gia phong trào Mặt trận Dân chủ Đông Dương, biên tập
viên các tờ báo của Đảng, Chủ tịch Ủy ban báo chí Bắc Kỳ trong phong
trào Đông Dương đại hội.
Năm 1939, đồng chí cùng đồng chí Phạm
Văn Đồng sang Trung Quốc gặp Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc. Được sự dìu dắt của
Người, năm 1940, đồng chí được kết nạp vào Đảng Cộng sản Đông Dương.
Tháng 5 năm 1941, đồng chí trở về Cao Bằng, tham gia gây cơ sở cách
mạng, lập ra Mặt trận Việt Minh, tham gia chuẩn bị khởi nghĩa vũ trang ở
căn cứ địa Cao - Bắc - Lạng. Năm 1942, đồng chí phụ trách Ban Xung
phong Nam tiến, dùng hoạt động tuyên truyền vũ trang mở đường liên lạc
giữa miền núi với đồng bằng Bắc Bộ.
Tháng 12/1944, đồng chí được Lãnh tụ
Nguyễn Ái Quốc giao thành lập Đội Việt Nam Tuyên truyền giải phóng quân.
Ngày 22/12/1944, tại một khu rừng ở châu Nguyên Bình, tỉnh Cao Bằng,
Lãnh tụ Nguyễn Ái Quốc đã ủy nhiệm cho đồng chí đứng ra tuyên bố thành
lập Đội Việt Nam Tuyên truyền Giải phóng quân, tiền thân của Quân đội
nhân dân Việt Nam hiện nay. Đồng chí được giao nhiệm vụ trực tiếp lãnh
đạo và chỉ huy.
Tháng 3/1945, đồng chí đưa Đội Việt Nam
tuyên truyền giải phóng quân tiến xuống phía Nam, hội quân với đội Cứu
quốc quân của đồng chí Chu Văn Tấn ở vùng chợ Chu, Thái Nguyên để thống
nhất tổ chức thành Việt Nam giải phóng quân.
Ngày 4/8/1945, đồng chí là Ủy viên Ủy
ban Quân sự Cách mạng Bắc Kỳ, làm Tổng chỉ huy các lực lượng vũ trang
thống nhất mang tên Việt Nam Giải phóng quân, tham gia Ủy ban Chỉ huy
Lâm thời khu Giải phóng Việt Bắc.
Đồng chí được Hội nghị Ban Chấp hành
Trung ương Đảng Cộng sản Đông Dương lần thứ II, cử vào Ban Chấp hành
Trung ương và là Ủy viên Thường vụ ban Chấp hành Trung ương, tham gia Ủy
Ban Khởi nghĩa toàn quốc, Ủy ban Giải phóng Dân tộc Việt Nam, Bộ trưởng
Bộ Nội vụ trong Chính phủ Lâm thời.
Tháng 1/1946, đồng chí được cử là Chủ
tịch quân sự, Ủy viên hội đồng trong Chính phủ Liên hiệp, Phó trưởng
đoàn Chính phủ Việt Nam Dân chủ Cộng hòa đàm phán với Pháp tại Hội nghị ở
Đà Lạt. Năm 1946, đồng chí kết hôn với Bà Đặng Thị Bích Hà (Con gái cố
Giáo sư Đặng Thai Mai).
Ngày 20/1/1948, Chủ tịch Hồ Chí Minh ký
sắc lệnh số 110/SL, phong đồng chí làm Đại tướng đầu tiên của Quân đội
nhân dân Việt Nam. Ngày 27/10/1948, Ban Thường vụ Trung ương Đảng cộng
sản Đông Dương ra Nghị quyết: “Lập chế độ chính trị ủy viên, đại diện
chỉ huy kiêm Chính ủy. Tháng 6/1950, có Nghị quyết của Thường vụ Trung
ương Đảng chấn chỉnh tổ chức thành Bộ Quốc phòng, đồng chí là Tổng tư
lệnh, Tổng chính ủy, Bí thư Quân ủy Trung ương. Đồng chí đảm nhiệm các
cương vị trên từ năm 1945 đến năm 1975.
Về Đảng, đồng chí liên tục được bầu là
Ủy viên Trung ương Đảng các khóa II (năm 1951), đến khóa VI (Ngày 20/12/
1986), làm Ủy viên Bộ Chính trị các khóa từ khóa II đến khóa VI. Đồng
chí là đại biểu Quốc hội từ khóa I (năm 1946) đến khóa VI (Năm 1986).
Trong kháng chiến chống Pháp, đồng chí trực tiếp chỉ huy các chiến dịch
lớn: Biên Giới năm 1950, Điện Biên Phủ năm 1954.
Trong kháng chiến chống Mỹ, đồng chí
cùng Bộ Chính Trị chỉ đạo các chiến dịch lớn ở miền Nam Việt Nam, trong
đó có Chiến dịch Hồ Chí Minh, chỉ đạo cuộc chiến tranh nhân dân chống
chiến tranh phá hoại bằng không quân, hải quân của Mỹ ở miền Bắc Việt
Nam.
Năm 1980, đồng chí thôi giữ chức Phó
thủ tướng, Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, rút khỏi Bộ Chính trị năm 1982. Cuối
năm 1983, đồng chí được cử làm Chủ tịch Ủy ban sinh đẻ có kế hoạch.
Cuối năm 1993, đồng chí được suy tôn làm Chủ tịch danh dự Hội Cựu chiến
binh Việt Nam….
12. Phần thưởng được Đảng, Nhà nước trao tặng:
- Huân chương Sao vàng.
- Hai Huân chương Hồ Chí Minh.
- Hai Huân chương Quân công hạng nhất.
- Huân chương Chiến thắng hạng nhất.
- Huân chương Chiến công hạng nhất.
- Huân chương Kháng chiến hạng nhất.
- Huân chương Kháng chiến chống Mỹ hạng nhất.
- Huy hiệu 60 năm tuổi Đảng.
Đồng chí được Nhà nước Lào tặng Huân
chương vàng Quốc gia Lào, Nhà nước Campuchia tặng Huân chương Ăng Co.
Đồng chí được Đảng, Chính phủ các nước tặng nhiều Huân chương cao quý.”
Đọc qua tiểu sử của ông Giáp chúng ta thấy ông ta có một quá trình tham
gia cộng sản khá lâu dài cho đến ngày hôm nay. Và chính ông Giáp có vai
trò rất quan trọng trong việc gây ra hàng triệu cái chết trong chiến
tranh “sinh bắc tử nam” mà chúng ta đã biết. Như vậy cũng giống
như các lãnh tụ cộng sản khác, ông Giáp có tội gây ra chiến tranh tàn
khốc theo lệnh của Trung Cộng. Tuy nhiên ông ta cũng đã được thêu dệt
bằng những huyền thoại như tướng tài, tướng thương quân. Nhưng sự thật
lại không phải như vậy. Mời bạn đọc theo dõi những tài liệu dưới đây để
thấy điều đó.
Trước khi đi vào chi tiết cụ thể về những “thực tài” của ông Giáp, chúng
ta hãy xem lý lịch bất minh của ông Giáp mà ngày nay đã có tài liệu
sáng tỏ ông ta từng là con nuôi của mật thám Pháp. Có ít nhất 3
tài liệu trong số vô vàn tài liệu mà tôi xin gửi đến bạn đọc ở đây để
chứng minh cho sự bất minh cho lý lịch của ông Tướng.
Thứ nhất, theo ông Trần Quỳnh - một chức sắc lãnh đạo có
thẩm quyền cộng sản, có uy tín cá nhân - viết lại về việc Trường Chinh
đến thăm ông Đặng Thái Mai như sau: “Thời
kỳ trước Cách mạng tháng tám, một lần Trường Chinh đến nhà Đặng Thái
Mai có việc. Thấy Mai đang cầm đọc một lá thư, Đăng Thái Mai bị bất ngờ,
Trường Chinh lướt qua bức thư mới kịp thấy tiêu đề của thư là chánh mật
thám, chữ ký là Mạc-Ti và câu đầu: “Các con thân ái Mai và Giáp” (Mes
chers enfants Mai et Giap). Mai ngước lên nhìn thấy Trường Chinh vội
vàng nhét thư vào túi áo... Giáp là con người xảo trá- khi tôi từ miền
Nam, khi nói chuyện riêng, Giáp hay nói xấu Bác, nhưng trước mặt Bác,
Giáp hay nịnh Bác”. (Hồi ký Trần Quỳnh: Những kỷ niệm về Lê Duẩn, 30-07-1986).
Thứ hai, ông Hoàng Văn Chí trong cuốn “Từ thực dân đến cộng sản” viết đầy đủ và rõ ràng hơn như sau: “Mai
(Đặng Thái Mai) và Giáp đều là “con nuôi” của Louis Marty, giám đốc
phòng chính trị của Phủ Toàn Quyền. Marty kiếm việc cho Mai dạy học ở
trường Gia Long mà giám đốc là Bailey, một người Pháp, và giao Giáp, hãy
còn là sinh viên, cho Mai trông coi. Trong khi những đảng viên Tân Việt
khác bị tù đầy hoặc cầm cố thì hai người ung dung sống ở Hà Nội cho đến
ngày Giáp được Pháp đưa sang Tàu theo Việt Minh chống Nhật. Giáp có
theo học lớp “chiến tranh du kích” do Mỹ mở ở Tỉnh Tây, nhưng không bao
giờ lên Diên An. Giáp và Mai coi nhau như “anh em kết nghĩa”, nhưng sau
khi vợ Giáp chết trong tù, Giáp lấy cô Hà, con gái Mai kém Giáp gần 20
tuổi mà trước kia Giáp vẫn bế trong tay hồi còn là chú cháu”.
Thứ ba, cuốn sách của Cecil B. Currey, nhan đề: “Victory at any cost: The Genius Of Viet Nam’s Gen. Vo Nguyên Giáp” ghi lại đầy đủ chi tiết và trung thực hơn cả. Xin được tóm tắt như sau: “Vào
năm 1930, mật thám Pháp đã bắt một số người tình nghi hoạt động chống
Pháp cùng với một số người khác trong đó có anh của Võ Nguyên Giáp là Võ
Thuần Nho, Đặng Thái Mai, một giáo sư văn chương tại Quốc Học và một nữ
sinh 15 tuổi tên Nguyễn Thị Quang Thái, nữ sinh Đồng Khánh. Người mà
sau này là vợ của Võ Nguyên Giáp... Đặng Thái Mai bị kết án 4 năm tù,
Nguyễn Thị Quang Thái, hai năm tù. Riêng Võ Nguyên Giáp vì chứng cớ hoạt
động không rõ ràng, nhưng quan tòa cũng xin xử phạt 2 năm tù khổ sai...
Năm 1933, Đặng Thái Mai ra Hà Nội nhận dạy học ở trường Thăng Long, VNG
ra Bắc theo... Với một án tù chính trị như thế, con đường học của Võ
Nguyên Giáp là không thể có được nếu không có sự giúp đỡ của Louis
Marty. Trong việc tiếp xúc giữa Marty và VNG, Marty đã khuyên Giáp quay
trở lại việc học và chuẩn bị cho việc thi tú tài 1 và 2. Chắc hẳn Marty
đã ngầm giúp đỡ để Giáp có thể vào học ở trường Albert Sarraut”.
II. Một vị tướng không có thực tài:
1. Ông tướng chưa học quân sự:
Ông Giáp được ca tụng là một chỉ huy quân sự tài ba, lỗi lạc, thậm chí
được cộng sản so sánh với đức thánh Trần Hưng Đạo. Nhưng có một điều là
ông ta chưa học qua một khóa huấn luyện quân sự chuyên nghiệp nào. Để
chứng minh điều này có 2 tài liệu sau đây:
Võ Nguyên Giáp & Hồ Chí Minh |
Thứ nhất, cũng trên trang web của tỉnh Quảng Bình có đoạn viết về Võ Nguyên Giáp như sau: “Từ
1936 đến 1939, Võ Nguyên Giáp tham gia phong trào Mặt trận Dân chủ Đông
Dương, là sáng lập viên của mặt trận và là Chủ tịch Ủy ban Báo chí Bắc
Kỳ trong phong trào Đông Dương đại hội. Ông tham gia thành lập và làm
báo tiếng Pháp Notre voix (Tiếng nói của chúng ta), Le Travail (Lao
động), biên tập các báo Tin tức, Dân chúng. Tháng 5 năm 1939, Võ Nguyên
Giáp nhận dạy môn lịch sử tại Trường Tư thục Thăng Long, Hà Nội do Hoàng
Minh Giám làm giám đốc nhà trường. Ngày 3 tháng 5 năm 1940, Võ Nguyên
Giáp với bí danh là Dương Hoài Nam cùng Phạm Văn Đồng lên Cao Bằng rồi
vượt biên sang Trung Quốc để gặp Hồ Chí Minh. Ông gia nhập Đảng Cộng sản
Đông Dương trong năm này và bắt đầu các hoạt động của mình trong Việt
Nam Độc lập Đồng minh Hội, một tổ chức chống phát-xít và đấu tranh cho
độc lập của Việt Nam. Ông tham gia xây dựng cơ sở cách mạng, mở lớp huấn
luyện quân sự cho Việt Minh ở Cao Bằng. Ngày 22 tháng 12 năm 1944, theo
hướng dẫn của Hồ Chí Minh, ông thành lập đội Việt Nam Tuyên truyền Giải
phóng quân tại chiến khu Trần Hưng Đạo với 34 người, được trang bị 2
súng thập (một loại súng ngắn), 17 súng trường, 14 súng kíp và 1 súng
máy. Đây là tổ chức tiền thân của Quân đội Nhân dân Việt Nam.” (2)
Đọc qua đoạn trích tiểu sử ông Giáp chúng ta không hề thấy ngày tháng
nào ông Giáp học quân sự nhưng lại thành lập quân đội và “huấn luyện
quân sự”. Ông Giáp sẽ dạy gì cho lính nếu ông ta mù tịt về quân sự khi
chưa có giờ phút nào học nó? Có lẽ cái này ông Giáp là hiểu nhất.
Thứ hai, trên trang Infonet của Bộ Thông tin Truyền thông của cộng sản có viết bài về cuốn sách “Chiến thắng bằng mọi giá” của 1 tác giả Mỹ như sau: “Dưới
ngòi bút của sử gia người Mỹ, Võ Nguyên Giáp được xem là gương mặt quân
sự đặc biệt nhất của thế kỷ XX. Theo ông, tướng Giáp dù không qua
trường lớp đào tạo về quân sự, song những chiến công của Võ Nguyên Giáp
và quân đội Việt Nam quả là huy hoàng, không chỉ đơn thuần về mặt quân
sự mà còn là những trận toàn thắng về chính trị.” (3)
Bỏ qua sự ca tụng mà truyền thông lề đảng vẫn làm khi viết về ông Giáp
và các nhà lãnh đạo cộng sản mà sự thật chúng ta sẽ thấy ở phần sau của
bài viết thì có một thực tế là ông Giáp chưa bao giờ qua trường lớp quân
sự nào. Thật là một chuyện không thể có nếu không học qua quân sự lại
biết về quân sự và tài tình như cộng sản thêu dệt. Cộng sản có thể lý
luận ông Giáp cũng có thể như Khổng Minh trong Tam Quốc. Nhưng chúng ta
phải nên nhớ Khổng Minh là một thiên tài đã đọc hết các sách binh thư,
ngoài ra còn được bố vợ và vợ hết lòng chỉ giáo. Bởi vậy một kẻ không
học qua sách vở, trường lớp quân sự không thể là kẻ thiên tài như cộng
sản ca tụng. Và bằng chứng bằng sự thật đã khẳng định điều đó là đúng.
2. Tài năng vay mượn:
Tướng Giáp luôn được ca ngợi ông ta chỉ huy nhiều trận thắng vang dội
nhưng sự thật lại hoàn toàn ngược lại. Hãy tìm hiểu những tài liệu sự
thật để thấy ông Giáp nằm ở đâu trong những “thắng lợi” của quân đội
cộng sản.
Trong số 8 tội mà liên minh Đỗ Mười - Lê Đức Anh đã tố ông Giáp thì có đến 4 tội trong quân sự đó là: “Trong
chiến dịch Điện Biên Phủ, ông Giáp hèn nhát, sợ chết quanh quẩn trong
hầm, không dám ra ngoài. Nguyễn Chí Thanh mới chính là người chỉ huy
chiến dịch. Ông Giáp nhận định tình hình kém, vội vàng giải tán 80.000
quân, để khi Pháp - Mỹ trở lại thì không có đủ quân chống đỡ. Tết Mậu
Thân 1968 ông Giáp nhận định rằng Mỹ sẽ dùng bom nguyên tử đánh Hà Nội,
nên xin đi nghỉ ở Moscow để lánh nạn. Ông Giáp hèn nhát, sợ B-52 của Mỹ
rải thảm, nên không đi B (chưa bao giờ dám đặt chân vào chiến trường
miền Nam trước 1975).” Và cơ bản những điều Đỗ Mười, Lê Đức Anh nói đều đúng không sai.
a. Trận chiến Điện Biên Phủ:
Thứ nhất, để minh chứng cho việc Vi Quốc Thanh - một tướng
Trung Cộng tham gia chiến tranh với Pháp và đặc biệt tại Điện Biên Phủ
đã chỉ huy quân đội cộng sản, tôi xin gửi tới bạn đọc bằng chứng được
chính quyền cộng sản công bố. Ví dụ như trong bài viết về Vi Quốc Thanh
trên website của sở Khoa học và công nghệ tỉnh Nghệ An: “Mối
quan hệ tốt đẹp giữa Bác Hồ với Vi Quốc Thanh được thiết lập từ hồi
kháng chiến chống Pháp đầu những năm 50 của thế kỷ XX - khi mà Vi Quốc
Thanh sang làm Trưởng đoàn Cố vấn quân sự Trung Quốc tại Việt Nam theo
sự phân công của Đảng và Nhà nước Trung Quốc.” (4)
Tướng Phùng Quang Thanh và Đoàn VN chụp ảnh lưu niệm với đại diện
thân nhân gia đình các tướng Tàu - Trần Canh, Vi Quốc Thanh và Hồng Thủy
Thứ hai, báo quân đội nhân dân của nhà cầm quyền cộng sản
dịch một bài viết của báo Trung cộng ca ngợi công lao của Vi Quốc Thanh
và đàn em La Quý Ba, Trần Canh tại chiến dịch Điện Biên Phủ như sau: “Về vấn đề làm cố vấn như thế nào, Mao Chủ tịch nói: “Cố
vấn thì là cố vấn, nhưng trên thực tế chính là tham mưu, làm tham mưu
tốt cho các đồng chí lãnh đạo của người ta. Tham mưu chính là đề xuất
chủ trương, nghĩ biện pháp, hiệp tác giúp đỡ lãnh đạo... Trung tuần
tháng 6 năm 1950, Trung ương Đảng Cộng sản Trung Quốc cử đồng chí Trần
Canh làm đại biểu sang Việt Nam, giúp đỡ tổ chức thực thi chiến dịch
Biên Giới. Sau khi đến Việt Nam, đồng chí Trần Canh lập tức hội kiến Chủ
tịch Hồ Chí Minh, báo cáo với Hồ Chủ tịch ý tưởng tác chiến tại biên
giới đã suy nghĩ suốt dọc đường, đồng thời lập tức bôn tập ra tiền tuyến
cùng với đồng chí Võ Nguyên Giáp, Tổng Tư lệnh Quân đội nhân dân Việt
nam trù hoạch tỷ mỉ kế hoạc tác chiến... Về chiến dịch Điện Biên Phủ khi
đó Đại tướng Võ Nguyên Giáp là Tổng chỉ huy chiến dịch. Đồng chí Vi Quốc Thanh là Tổng cố vấn quân sự. Cố vấn quân sự các cấp của phía Trung Quốc ra tiền tuyến dốc toàn lực hiệp tác giúp đỡ...” (5)
Qua đoạn trích chúng ta thấy gì? Đó là suốt từ chiến dịch biên giới 1950
cho đến Điện Biên Phủ ông Giáp không phải là người đưa ra quyết sách mà
hoàn toàn là người thi hành những cố vấn hay nói cách khác là chỉ đạo
của Trung cộng thông qua La Quý Ba, Trần Canh và Vi Quốc Thanh. Trong
quân sự người tham mưu là tài tình nhất nhưng ông Giáp lại đơn thuần chỉ
là kẻ ấn nút sau khi đã có kẻ khác lập trình sẵn. Phải chăng đây là cái
“tài” của ông Giáp?
Võ Nguyên Giáp và Trần Canh
Thứ ba, tác phẩm “Mao chủ tịch của tôi” của tác giả người Trung cộng - Hà Cẩn (Xin xem thêm “Những sự thật không thể chối bỏ” - phần 11, 12) có viết về sự kiện Điện Biên Phủ tại trang 134 như sau: “Bằng
sự sáng tạo của Mao chủ tịch trong việc đưa tới Việt Nam các đồng chí
cố vấn mà chiến dịch đã kết thúc thắng lợi với vai trò chính yếu thuộc
về thượng tướng Vi Quốc Thanh”.
Từ người thứ nhì (bên trái sang): Hoàng
Quốc Việt, Tôn Đức Thắng, Phạm Văn Đồng, Lý Hàm Trân (火腿陳) vợ Lã Quý
Ba. Hồ Chí Minh, x, Đại tướng bí danh Lã Quý Ba (罗贵波), Trường Chinh,
x... Ảnh chụp tại An Toàn Khu. Nguồn: Hoa Nam MSS.
Tướng Tầu cộng Trần Canh đang chỉ bảo bộ đội Việt Minh trước khi ra trận.
Thứ tư, trong cuốn “Đường tới Điện Biên Phủ” của
Võ Nguyên Giáp, trong chương I, chính ông Giáp đã khẳng định vài trò
của tướng Trung cộng trong chiến dịch biên giới 1950 và Điện Biên Phủ
sau này: “Khi trở về Bắc Kinh, Bác đề
nghị Trung Quốc cử cố vấn sang giúp Việt Nam nay mai sẽ đi vào đánh lớn.
Bác gợi ý bạn cử đồng chí Trần Canh. Phía Trung Quốc trả lời đồng chí
Trần đã được bố trí công tác rồi, và đưa ra danh sách gồm 4 người: La
Quý Ba, Trung ương ủy viên Đảng Cộng sản Trung Quốc, Trưởng đoàn cố vấn,
Vi Quốc Thanh, Trưởng đoàn cố vấn về quân sự, Mai Gia Sinh, cố vấn về
công tác tham mưa, Mã Tây Phu, cố vấn về công tác hậu cần.” (6)
Hồ Chí Minh và các cố vấn Trung cộng
Một người chưa học qua trường lớp quân sự liệu có thể chỉ huy chiến dịch
được không? Câu trả lời là không và chính vì vậy Hồ Chí Minh đã phải
mời chuyên gia Trung cộng sang để vạch kế hoạc cho ông Giáp.
Thứ năm, cuốn sách: “A reporter's love for a wounded people”của tác giả Uwe Siemon-Netto người Đức đã mô tả về ông Giáp như sau:
“Trong một cuốn sách gây chú ý về đoàn
quân Lê Dương Pháp, Paul Bonnecarrère đã kể lại cuộc gặp gỡ lịch sử giữa
Đại tá đầy huyền thoại Pierre Charton và Tướng Võ Nguyên Giáp sau khi
Pháp thất trận tại Điên Biên Phủ (Bonnecarrère. Par le Sang Versé.
Paris: 1968). Charton là tù binh trong tay Cộng sản Việt Minh. Giáp đến
thăm Charton nhưng cũng để hả hê. Cuộc gặp gỡ xảy ra trong một lớp học
trước mặt khoảng 20 học viên đang tham dự một buổi tuyên truyền chính
trị. Cuộc đối thoại giữa hai nhân vật đối chọi nhau đã xảy ra như sau:
Giáp: “Tôi đã đánh bại ông, thưa Đại tá!"
Charton: “Không, ông không đánh bại
tôi, thưa Đại tướng. Rừng rậm đã đánh bại chúng tôi... cùng sự hỗ trợ
các ông đã nhận được từ người dân bằng các phương tiện khủng bố."
Võ Nguyên Giáp không ưa câu trả lời này
và cấm các học viên không được ghi chép nó. Nhưng đó là sự thật, hay
chính xác hơn: đó là một nửa của sự thật.”
Đoạn này tác giả Netto cho thấy đánh giá của ông không chỉ đơn thuần là của ông mà bao gồm cả viên tướng Charton rằng: “Võ Nguyên Giáp chỉ thắng nhờ các yếu tố khác không phải tài năng quân sự”.
Và Netto tiếp trong cuốn sách của mình: “Tuy
nhiên tôi không thể kết thúc câu chuyện ở đây bằng điều tăm tối này
được. Là một người quan sát về lịch sử, tôi biết là lịch sử, mặc dù được
khép kín trong quá khứ, vẫn luôn luôn mở rộng ra tương lai. Là một
Ki-Tô hữu tôi biết ai là Chúa của lịch sử. Chiến thắng của Cộng sản dựa
vào những căn bản độc ác: khủng bố, tàn sát và phản bội”. Điều đó thay cho kết luận về một sự “tài hoa” giả tạo của ông Giáp.
Tác giả Netto người Đức viết về cộng sản và Võ Nguyên Giáp (đứng thứ 3 từ trái qua)
Thứ sáu, mạng sống của thanh niên Việt Nam bị ông Giáp coi
như cỏ rác. Ông Giáp sẵn sàng thí quân trong các trận chiến. Trong trận
chiến tranh biên giới Cao Bằng, Lạng Sơn năm 1950, để tiêu diệt cứ điểm
Đồng Khê do 262 lính Pháp trấn đóng, ông Giáp đã dùng tới 10.000 quân
(đông hơn quân trú phòng 40 lần). Sau trận đánh, hơn 500 quân Việt tử
trận, không kể số bị thương hàng ngàn. Trong trận đồng bằng Phủ Lý, Ninh
Bình, Vĩnh Yên vào tháng giêng năm 1951, chiến thuật biển người của
Giáp đã bị Tướng Pháp De Lattre de Tassigny dùng bom Napalm tiêu diệt.
Quân Cộng sản, dưới sự chỉ huy của ông Giáp, đã bị nhiều tử vong, thất
bại trong ý đồ đưa chiến tranh về đồng bằng. Số tử vong của quân đội
cộng sản, khi tháo lui, là trên 6000 người. Số bị thương chắc chắn là
gấp đôi, gấp ba con số 6000.
Tại tài liệu của quân ủy quân đội cộng sản số 03 (BC - 03/QU) ngày 12/12/1953 ghi rõ: “Phía
Trung Quốc nhấn mạnh Việt Minh cần giữ nguyên kế hoạch tập trung vào
Tây Bắc và Lào. Lãnh đạo Trung Quốc cho rằng nếu thực thi chiến thuật
này, Việt Minh có thể chuẩn bị lực lượng cho công cuộc đánh chiếm đồng
bằng sông Hồng và cuối cùng sẽ đánh bại Pháp ở Đông Dương. Tháng 9,
Bộ Chính trị không thông qua kế hoạch của đồng chí Võ Nguyên Giáp mà
phải thực hiện theo kế hoạch của các đồng chí cố vấn Trung Quốc.
Ngày 27 tháng 10 năm 1953, Đồng chí Vy Quốc Thanh trao cho chúng ta một
bản sao kế hoạch của Navarre mà tình báo Trung Cộng đã thu đoạt được.
Sau khi xem xét, quân ủy nhận thấy đề nghị của Trung Quốc là đúng. Toàn
quân, nếu theo đúng kế hoạch của Trung Quốc, có thể phá vỡ kế hoạch của
Navarre.”
Qua đây chúng ta thấy gì? Đó là ông Giáp chỉ là hư danh mà thôi. Còn
thực chất cái “tài” của ông là do có được từ các cố vấn Tầu.
Theo như tác giả Bùi Tín: “Ông Giáp
thường không có thói quen ra thị sát Mặt trận. Ở trận chiến Điện Biên
Phủ, người ta chỉ thấy vài bức hình chụp ông với Hồ Chí Minh, tại Bộ Chỉ
huy chiến dịch - bao giờ cũng trải vài tấm bản đồ, tay thì chỉ chõ -
đóng kịch - như thể đánh nhau chỉ cần chỉ chõ bằng bản đồ - và ông trú
ẩn an toàn tại Bộ chỉ huy ĐBP tại hang Thẩm Púa, thuộc Mường Phăng. Hang
Thẩm Púa cách Điện Biên Phủ bao nhiêu cây số, thưa đại tướng? Sau khi
chiến thắng Điện Biên Phủ, ông đi thị sát mặt trận, quần áo chỉnh tề,
chân đi giầy ủng cao đến đầu gối!”. Như vậy là quá đủ để nói về một vị tướng “tài” như ông Giáp thời chống Pháp.
b. Cuộc chiến với VNCH:
Chiến thuật của Võ Nguyên Giáp trong chiến tranh là: Chiến tranh du kích
và Chiến thuật bao vậy, biển người xung phong. Về chiến tranh du kích,
thì mục đích là làm cho kẻ địch suy yếu, nản lòng, để cuối cùng tiến
hành một cuộc chiến quy mô lớn để chiến thắng. Võ Nguyên Giáp áp dụng
bài bản, không có sáng tạo gì đặc biệt. Đây làm một chiến thuật cổ xưa
mà ai cũng biết thậm chí chỉ cần qua vài quyển sách. Về chiến thuật bao
vây, Võ Nguyên Giáp cũng áp dụng một cách rất sơ đẳng, không có sáng
kiến gì đặc biệt. Các bước chính của chiến thuật bao vây là chặn và cắt
đứt đường tiếp viện của đối phương, siết chặt vòng vây và đánh úp. Võ
Nguyên Giáp thành công ở Điện Biên Phủ vì quân Pháp không đảm bảo được
tiếp viện. Còn tại Khe Sanh, Võ Nguyên Giáp thảm bại vì không nắm được
một yếu tố cơ bản là quân Mỹ thiết lập cầu không vận, nên việc tiếp viện
không bị gián đoạn. Võ Nguyên Giáp nướng hơn 10 000 quân việt cộng và
thảm bại vì lý do này... Cuối cùng là chiến thuật biển người học tập mô
hình của Trung cộng chứ không phải của ông Giáp cũng khiến cho hàng
triệu người chết oan uổng để tô đẹp cho thành tích của ông ta.
Thứ nhất, theo Sắc Lệnh số 110/SL ngày 28 5/1948, Giáp
được phong quân hàm Đại tướng, vị Đại tướng đầu tiên của Quân Đội Nhân
Dân Việt Nam lúc vừa tròn 37 tuổi. Về sau, nhân vụ phong tướng nầy, mà
một ký giả ngoại quốc đã hỏi ông Hồ, dựa vào đâu, và căn cứ vào tiêu
chuẩn nào để phong quân hàm cho một lúc nhiều người như vậy. Hồ Chí Minh
đã trả lời, “Ai đánh thắng đại tá thì
phong đại tá, thắng thiếu tướng thì phong thiếu tướng, ai đánh thắng
trung tướng thì phong trung tướng, và ai đánh thắng đại tướng thì phong
đại tướng”. Cũng chính vì đại tướng được phong kiểu của cộng sản mà đã gặp phải thảm bại khi gặp người Mỹ: “Năm
1968, Khi Võ Nguyên Giáp dùng 3 Sư đoàn bộ binh và trọng pháo bao vây
toan lấy chiến thuật “biển người” để tiêu diệt 6,000 Thủy Quân Lục Chiến
Mỹ cùng khoảng 200 tay súng Biệt Động Quân QL/VNCH trên đồi Khe Sanh,
Quảng Trị. Nhưng không chiếm nỗi, đổi lại Phía CS Bắc Việt bị pháo đài
bay B52 trải thảm tiêu diệt từ 10 đến 15, 000 bộ đội - Đó là chưa kể
thiệt hại trên các phương diện khác như quân cụ, chiến thuật, cùng hàng
ngàn thương binh”. (Tom Carhart: Batles And Campaigns In Vietnam, tr. 130).
Thứ hai, năm 1972, đích thân Võ Nguyên Giáp chỉ huy chiến
dịch Trị-Thiên, Tây Nguyên và Đông Nam Bộ (Mùa hè đỏ lửa) Trên địa hình
nhỏ hẹp dài, bên núi, bên biển, Vùng Chiến thuật 1, Cùng lúc 6 sư đoàn
CS Bắc Việt hành quân tiến công trong tình cảnh liên tục bị bom rải thảm
B-52, pháo kích từ chiến hạm Mỹ, pháo kích từ Vùng Chiến thuật 1. Quân
cộng sản bị chặn lại, chỉ chiếm được nửa phía Bắc tỉnh Quảng Trị. Theo
thông tin nội bộ thì cộng sản này cho biết, trong suốt 9 tháng chiến
dịch, sư đoàn 308 thương vong 70% quân số; Sư đoàn 312 đã bổ sung quân
13 đợt, mỗi đợt 500 người; sư đoàn 320 thương vong 80% quân số. Các sư
đoàn còn lại tham chiến đều mất ít nhất nửa số quân. Tổng thương vong
lên tới hơn 30 ngàn người (trong đó gần 14.000 hy sinh). Chiến dịch cũng
khiến cộng sản tiêu tốn hơn 300.000 viên đạn pháo gần 4/5 lượng đạn
pháo trong kho, dẫn đến tình trạng thiếu đạn, chỉ còn 100.000 viên cuối
năm 1974. mà không có được một thành quả cụ thể chiến thắng nào. Để
khẳng định điều này thì chính tài liệu của cộng sản đã khẳng định.
Trong cuốn sách có tên gọi tạm dịch ra tiếng Việt “Liên Xô- Trung Quốc và Việt Nam, vấn đề chưa được biết”
của tác giả người Nga, Ruslan Kobachenko, nhà giáo kiêm nhà nghiên cứu
lịch sử Châu Á từng giảng dạy tại đại học Minsk-Nga, ông cũng là đảng
viên đảng cộng sản Liên Xô. Cuốn sách này đã được nhà xuất bản Lịch sử
của Liên Bang Nga xuất bản năm 1995, có đoạn trong trang 240 như sau: “Về
cơ bản chiến dịch tổng tấn công mùa hè năm 1972 của quân đội ông Giáp
thất bại hoàn toàn mà không đem lại lợi ích nào cụ thể. Cái được lớn
nhất chỉ là kinh nghiệm cho cuộc chiến sau này. Nhưng có lẽ ông Giáp là
người phải chịu trách nhiệm cao nhất cho cái chết của hơn 15 nghìn người
lính...”
Cũng là một tài liệu cộng sản khác khẳng định điều này đó là tài liệu
tổng kết chiến dịch mùa hè 1972 của bộ tổng tham mưu có bí số KHTM/1972-
BQP cho biết: “Chúng ta đã thiệt hại
nặng nề nhất kể từ sau tổng tiến công Mậu thân năm 1968 mà cần phải một
thời gian chừng 4 năm nữa mới có thể khôi phục lại...”
Thứ ba, chính ông Giáp đã kể lại trong lần sinh nhật thứ 84 của mình như sau: “Năm
1972, còn gọi là chiến dịch đỏ lửa tại thành cổ Quảng Trị. Khi đó, tôi
vẫn lấy phương châm tiến công như mọi khi: 'Lấy ít địch nhiều, lấy yếu
thắng mạnh, lấy yếu tố bất ngờ để tạo thế chủ động, khiến địch trở tay
không kịp'. Cứ dùng chiến tranh du kích tiêu diệt hàng ngày, hàng giờ,
hết đêm này sang đêm khác để địch suy tổn lực lượng rồi đánh cấp tập một
trận giải phóng dứt điểm thành cổ như mọi trận khác vẫn diễn ra từ
trước đến nay. Không ngờ quan điểm của tôi bị Ba Duẩn (Lê Duẩn) bác bỏ
không thương tiếc. Giữa hội nghị, anh Ba đập tay xuống bàn, quát: "Thế
là giảm sút ý chí chiến đấu. Phải cho địch biết thế nào là quả đấm chủ
lực của quân đội nhân dân Việt Nam anh hùng. Vì vậy tôi yêu cầu, cứ đánh
vỗ mặt thành cổ Quảng Trị cho tôi. Sống chết, đúng sai tôi chịu trách
nhiệm."
Kết quả trong suốt 60 ngày đêm của
chiến dịch thành cổ, cứ 5 giờ 30 phút chiều, khi trời bắt đầu chập
choạng tối, một đại đội ta ở bên này bờ sông Thạch Hãn, lặng lẽ bơi sang
để đánh vỗ mặt thành, 8 giờ 30 phút bơi trở về chỉ còn được mươi, mười
lăm người. Lần nhiều nhất là 35 đồng chí (cả lành lặn, cả bị thương).
Lần ít chỉ còn 5, 7 đồng chí thương tích đầy người, thậm chí có lần cả
một khúc sông, không một bóng người, chỉ có tiếng gió hú ghê rợn như
những âm hồn vọng vang khắp đáy sông. Như vậy, trung bình mỗi ngày ta
tiêu hao một đại đội chủ lực (khoảng 135 người) và 60 ngày đêm tấn công
thành cổ ta mất gần một vạn người, biến thành cổ Quảng Trị thành nấm mồ
chôn thanh niên, sinh viên, trí thức Việt Nam.”
Vậy đâu là cái tài của ông Giáp? Có lẽ chỉ là nướng quân mà thôi.
Trong khuôn khổ một bài viết chỉ có thể điểm lại và tóm lược các sự việc
một cách ngắn gọn nhất không cho phép đi quá dài về một vấn đề. Trong
phần tướng Giáp với VNCH và Mỹ này tôi xin mời bạn đọc đọc thêm “Những sự thật cần phải biết - Phần 1”
để thấy đâu là nguyên do “chiến thắng” trên mặt quân sự của cộng sản
năm 1975. Và từ đó bạn đọc có cái nhìn rõ hơn về cái “tài” của ông Giáp.
c. Cuộc chiến năm 1979 với Trung cộng:
Võ Nguyên Giáp và Trần Canh năm 1950
Trong cuộc chiến Việt - Trung tháng 2-1979 thì quân đội cộng sản hoàn
toàn bị bất ngờ. Để trừng phạt Việt nam, Trung cộng đã sử dụng 10 quân
đoàn chủ lực và một số sư đoàn độc lập, bao gồm 300.000 binh sĩ, 550 xe
tăng, 480 khẩu pháo, 1.260 súng cối, hỏa tiễn, chưa kể hơn 200 tàu chiến
của hạm đội Nam Hải và 1.700 máy bay phía sau.
Các nguồn tin phương Tây nhận định rằng Trung cộng đã mất từ 60 đến 90
ngày để đưa quân vào các vị trí tập kết sẵn sàng cho các mũi tấn công.
Chỉ cần là nhân viên quân báo cấp trung đoàn, hay các tổ trinh sát đặc
biệt cũng nhận ra được ý đồ, và ngày giờ khai hỏa của đối phương, nói gì
đến tình báo chiến lược.
Mờ sáng ngày 17-2-1979, Trung cộng tấn công trên toàn tuyến biên giới
dài 1.400 Km, trải rộng trong một khoảng không gian gồm 7 tỉnh Điện
Biên, Lai Châu, Lào Cai, Hà Giang, Cao Bằng, Lạng Sơn và Quảng Ninh.
Việt Nam hoàn toàn không hay biết gì, khi Trung cộng tràn qua biên giới,
thì thủ tướng Phạm Văn Đồng và đại tướng Văn Tiến Dũng, tổng tham mưu
trưởng, đang thăm Campuchia. Dân chúng không được thông báo trước, trẻ
em, người già, và phụ nữ có thai, không kịp di tản ra khỏi vùng chiến
địa. Trung cộng đã tạo ra được một yếu tố bất ngờ đến ngoạn mục. Câu hỏi
được đặt ra là tướng Giáp đã ở đâu? Ông đã làm gì khi vận mệnh nước
Việt bị quân đội do ông lãnh đạo không hề hay biết giặc tập trung và tấn
công? Có lẽ là do ông bất tài.
Chúng ta phải quay lại thời kỳ trước đó, tháng 11-1978, Đặng Tiểu Bình
công du Thái Lan, Malaysia và Singapore. Đặng Tiểu Bình nói với các vị
chủ nhà rằng Trung Quốc sẽ dùng vũ lực nếu Việt Nam tấn công Campuchia
và đã gọi Việt Nam là những tên du côn của phương Đông, phải dạy cho
chúng một bài học.
Ngày 28-1-1979, Đặng Tiểu Bình thăm Mỹ, và tuyên bố “Chúng tôi không
thể cho phép Việt Nam gây rối loạn khắp nơi”, “ Trung Quốc kiên định
đứng về phía Campuchia phản đối bọn xâm lược Việt Nam”. Giọng điệu chiến tranh của Đặng rất rõ. Báo chí Mỹ loan tải sớm muộn gì thì một cuộc chiến giữa hai nước cộng sản sẽ nổ ra.
Sau 3 ngày thăm Mỹ, Đặng Tiểu Bình đến Nhật và tại đây vẫn giọng điệu hung hăng “Để
trừng phạt Việt nam, dù có gặp những nguy hiểm cũng phải hành động”;
“Không trừng phạt kẻ xâm lược, sẽ tạo ra những nguy hiểm phản ứng dây
chuyền”, “Đối phó với loại người vô ơn như thế, không có những bài học
cần thiết thì e rằng các hình thức khác đều không có hiệu quả”.
Cũng khoảng thời gian này, TASS - hãng thông tấn của Liên Xô cũng đưa
tin một lực lượng rất lớn quân đội Trung Quốc đang áp sát biên giới
Việt-Trung. Từ Nhật về, Đặng Tiểu Bình chỉ thị tấn công Việt Nam vào
ngày 17-2. Thời gian của chiến dịch không dài hơn cuộc chiến một tháng
với Ấn Độ (1962), không gian của cuộc chiến sẽ tiến hành một cách hạn
chế, trong phạm vi trên dưới 50 cây số từ biên giới.
Bằng chứng Đặng Tiểu Bình sẽ trừng phạt Việt Nam đã rõ như ban ngày,
nhưng không hiểu vì sao phía Việt Nam và nhất là quân đội tướng Giáp lại
không hề hay biết? Có lẽ cái “tài” nhận định, đánh giá tình hình của
tướng Giáp chính là đây.
Thiếu tin tình báo, nhận định và phân tích tình hình sai, không nắm được
thời điểm nổ súng, thời gian, không gian, và quy mô chiến dịch của đối
phương, đã dẫn đến việc tướng Giáp không hề bố trí những quân đoàn chủ
lực dọc biên giới. Tất cả phó thác cho dân quân tự vệ, bộ đội địa
phương, và một vài trung đoàn độc lập.
Sau những ngày chiến đấu ngoan cường nhưng đơn độc của sư đoàn Sao Vàng
trước một đối phương áp đảo về số lượng và hỏa lực, ngày 4-3-1979, Lạng
Sơn thất thủ. Sáng 5-3, Trung Quốc tuyên bố đã hoàn thành mục tiêu của
cuộc trừng phạt, chiến thắng vẻ vang, và quyết định rút quân. Cùng ngày
5-3, Việt Nam phát lệnh “Tổng Động Viên”. Những quân đoàn chủ lực của
quân đội cộng sản có xe tăng, pháo binh, và không quân từ chiến trường
Campuchia trở về, cùng với một địa hình muôn vàn hiểm trở của núi rừng
miền Bắc, Việt Nam đã vào vị trí vây hãm Trung cộng. Tất cả đã sẵn sàng
cho cuộc phản kích, mà phần thắng sẽ thuộc về tay quân của ông Giáp.
Nhưng thật bất ngờ, Việt Nam lại tuyên bố “Thiện Chí Hòa Bình”,
rằng truyền thống ông cha ta... rằng lòng cao thượng... rằng lòng nhân
đạo của dân tộc ta... Việt Nam sẽ để cho Trung cộng rút quân an toàn.
Sự thật trên đường rút quân, Trung cộng vẫn chém giết, vơ vét, và phá
hoại. Vụ thảm sát ngày 9 tháng 3 tại Đổng Chú, huyện Hòa An, Cao Bằng là
một thí dụ. Trung cộng đã dùng búa, dao giết 43 người, gồm 21 phụ nữ
trong đó có 7 phụ nữ đang mang thai, 20 trẻ em, và 2 người đàn ông, rồi
ném xác xuống giếng hoặc chặt ra nhiều khúc vứt hai bên bờ suối. Trung
cộng có đủ thời gian và không gian để phá hoại hạ tầng cơ sở, chiếm giữ
những điểm cao quan trọng, và gài lại hàng triệu trái mìn cá nhân trên
đường rút lui.
Quyết định “Thiện Chí Hòa Bình” của cộng sản Việt Nam hình như là
một thái độ thủ hòa, nhưng hòa vào một thế vô cùng bất lợi. Từ đó,
trong bất kỳ những cuộc thương thảo nào về biên giới, Trung Quốc luôn ở
thế kẻ cả, áp đảo, và lấn lướt mà chúng ta thấy rất rõ. Đây là hệ lụy từ
sai lầm mang tính chiến lược do tướng Giáp và Bộ tổng tham mưu gây ra.
Bệnh viện huyện Trùng Khánh, Cao Bằng bị quân Trung cộng tàn phá tháng 2.1979
Sự thật thì không chỉ có cuộc chiến năm 1979 mới thể hiện rõ sự kém cỏi
của tướng Giáp. Mà ngay cả sau này sự việc mất Lão Sơn cũng là do lỗi
của ông và đội quân dưới trướng ông.
III. Một vị tướng ác:
Trong một lần phóng viên báo chí quốc tế tại Hà Nội, phóng viên phỏng vấn ông Giáp: “...Ngài có hối tiếc gì về hơn 4 triệu người Việt Nam đã chết vì cuộc nội chiến ý thức hệ Cộng Sản?...” - Ông Võ Nguyên Giáp không đắn đo điềm nhiên trả lời bằng tiếng Pháp: “(Non, pas du tout) “không hề hối tiếc”. Và trong quá khứ, Võ Nguyên Giáp đã từng tuyên bố: “Nếu phải hy sinh 2/3 dân số để giành lại Tổ Quốc trong tay ngoại bang thì ta cũng làm!”
và Võ Nguyên Giáp đã làm những điều ông ta tuyên bố... Có lẽ vì vậy mà
ông đúng là một vị tướng không tiếc thương quân của mình chỉ với mục
đích lập nên những hư danh, hay nói cách khác ông chính là một vị tướng
Ác. Để chứng minh điều này chúng ta cần phải tìm hiểu một số luận điểm
như sau.
Thứ nhất, theo ông Philippe de Vedevilliers, một sử gia nổi tiếng Pháp, tác giả quyển “Histore Contemporaine de l'Indochine” và ông Hoàng Văn Đào, tác giả quyển “Việt Nam Quốc Dân Đảng” cho biết: “Khi
Hồ Chí Minh qua Pháp, đã giao cho cụ Huỳnh Thúc Kháng lúc đó đang giữ
chức Bộ trưởng Bộ Nội Vụ được tạm quyền thay thế chủ tịch Nước. Võ
Nguyên Giáp lợi dụng lúc cụ Kháng đi kinh lý tỉnh Quảng Nam - lúc đó ông
Giáp tuy đang giữ Bộ Quốc Phòng - trong mưu đồ có phương tiện và cơ hội
ra tay triệt hạ các chiến sĩ quốc gia chống VM cộng sản, Giáp lại đề
nghị kiêm luôn chức vụ Bộ trưởng Bộ Nội Vụ để tiện hành xử… Chỉ cần đợi
lệnh Bộ Nội Vụ, “cương quyết trị tội” những kẻ làm việc phi pháp thì đến
ngày 13-7 Võ Nguyên Giáp lệnh cho bộ đội và công an các địa phương được
phép tấn công triệt hạ các chiến khu VNQDĐ, trừ trụ sở Trung Ương Hà
Nội. Và chỉ trong vòng một tháng thì bàn tay đẫm máu của Giáp đã triệt
hạ và tận diệt hết lực lượng quốc gia và chiến sĩ yêu nước liên hệ...”
Qua điều này chúng ta thấy điều gì? Đó là Võ Nguyên Giáp quá ác độc với
chính đồng bào mình và thủ tiêu đảng phái khác mà cụ thể đây chính là
Việt Nam Quốc Dân Đảng. Đây chính là mình chứng cho thấy ông Giáp rất
tàn ác.
Thứ hai, đánh giá về hành động ám sát khủng bố những người quốc gia không cộng sản có nhiều bằng chứng về ông Giáp là một tên đồ tể “H.
Berrier còn cho rằng vào năm 1944, những ngày đầu tiên khi còn hoạt
động bên cạnh Hồ Chí Minh tại Hà Nội. Tướng Bình đã cùng với Võ
Nguyên Giáp ám sát, khủng bố những thành phần quốc gia chống Pháp mà
trước đây Bình từng là đồng chí với họ thời năm 1930. Bình và tướng Giáp
đả mở những cuộc thanh trừng và sát hại rất nhiều thành phần được coi
là Việt Gian. Khi giết những đồng chí Quốc Dân Đảng, phải chăng
Nguyễn Bình muốn trả cái thù bị đâm chột mắt khi còn bị giam ở Côn Đảo?
Rõ ràng cái gợi hứng ám sát và thủ tiêu những thành phần thù địch,
Nguyễn Bình bước đầu cùng đi một con đường với tướng Giáp” (Tóm lược Hillaire du Berrier, Background to Betrayal, trang 66-67 của Nguyên Hùng).
Và sau đó thì hãy nghe lời tướng Giáp nói với Nguyễn Bình để thấy ông
Giáp quyết tâm thanh trừng người yêu nước không cộng sản thế nào: “Anh
hãy nghe đây, tướng Giáp nói với Bình: Anh là một người quốc gia thông
minh. Anh phải đứng chung trong hàng ngũ của chúng tôi nếu không chúng
tôi sẽ thủ tiêu những người bạn trẻ của anh. Chúng tôi phải làm như vậy
bởi vì họ sau này có thể là những kẻ phản bội. Anh đã biết nếu những
người này trở thành những người anh hùng? Bây giờ thì có thể họ chưa là
gì, nhưng sau này thì họ sẽ đi vào lịch sử. Bởi vì họ đã làm được một số
công trạng trong những năm vừa qua, họ ham muốn quyền lực. Nhưng họ lại
không xứng đáng được. Và để đạt được quyền lực đó, họ chỉ có một con
đường mà họ có thể làm được. Là họ sẽ cộng tác bắt tay với bọn Quốc Dân
Đảng hoặc với Pháp. Họ phải bỏ đi thôi.” (Tóm lược Hillaire du Berrier, Background to Betrayal, trang 66-67 của Nguyên Hùng).
Chính vì vậy, nhìn toàn diện các hoạt động khủng bố, ám sát ở những ngày
đầu cuộc kháng chiến, ta phải coi ông Giáp là người chủ trương như nhận
xét của Robert J O’ Neill: “Tướng Võ
Nguyên Giáp chịu tất cả mọi trách nhiệm trong khi Hồ Chí Minh vắng mặt
về việc sát hại hằng trăm các nhà chính trị dám chống lại Việt Minh, phá
hại tất cả các tổ chức nào xem ra có thể cạnh tranh với Việt Minh cũng
như cấm đoán mọi tờ báo nào xuất bản mà không có sự kiểm soát của Việt
Minh. Ông cũng đã thiết lập được một quân đội từ 30.000 lên 60.000 cũng
như một đơn vị tự vệ từ các thường dân…”(Trích “Robert J O’ Neill, General Giap: Politician & Strategist, trang 44”).
Thứ ba, trong cuộc phỏng vấn tạp chí George
năm 1998, chính tướng William Childs Westmoreland - Tư lệnh Bộ chỉ huy
cố vấn quân sự Mỹ tại miền Nam Việt Nam - nói về tướng Võ Nguyên Giáp
của quân đội cộng sản như sau: “Of course, he was a formidable adversary... By his own admission, by early 1969, I think, he had lost, what, a half million soldiers? He reported this. Now such a disregard for human life may make a formidable adversary, but it does not make a military genius. An American commander losing men like that would hardly have lasted more than a few weeks”. Xin được tạm dịch là: “Dĩ nhiên, ông ta là một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm... Với sự thừa nhận của chính ông ta, đến đầu năm 1969, tôi nghĩ, ông ta đã mất nửa triệu lính? Ông ta đã báo cáo điều này. Hiện tại, một sự coi thường mạng người như thế có lẽ sẽ tạo nên một đối thủ (kẻ thù) ghê gớm, nhưng nó không tạo nên một thiên tài quân sự. Với một người lính Mỹ mất tình thì chỉ huy sẽ rất khó khăn trong vài tuần lễ”.
Chúng ta cũng phải nhận thấy một điều là với Westmoreland, một chiến
thắng quân sự dựa trên chiến thuật đẫm máu, coi thường sinh mạng binh sĩ
chỉ có thể tạo nên một kẻ thù nguy hiểm chứ không tạo nên một thiên tài
quân sự. Điều này cho thấy cộng sản Việt Nam thật sự tàn độc và coi
thường sinh mạng binh sĩ. Đây không chỉ là điều ám chỉ mình tướng Giáp
công thành khiến “vạn cốt khô” mà nó còn ám chỉ bản chất không từ
bỏ bất cứ một thủ đoạn nào của nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam. Mục
đích của cộng sản là lợi dụng xương máu của nhân dân để đem lại lợi ích
cho đảng mà không có chút tình người, tình dân tộc nào ở đây. Tướng
Westmoreland cũng khá sâu sắc khi dùng từ “formidable” vì nó có nghĩa như là sự khủng bố mà chính cộng sản Việt Nam gây ra cho nhân dân 2 miền.
Thứ tư, để khẳng định thêm về việc coi thường sinh mạng chính đồng chí mình trong cuộc chiến, mời các bạn đọc bức thư sau đây.
Bức thư nói lên điều gì? Đó là một sự thật đau lòng: Người Mỹ coi trọng
sinh mạng con người và coi cuộc chiến tranh là một điều quy ước, còn
cộng sản thì bất chấp cả việc dọn xác đồng đội mình và lao vào cuộc
chiến như một con thiêu thân bất chấp mọi thủ đoạn. Đây chính là sự thật
đằng sau tấm mặt nạ “vì nước vì dân” của đảng cộng sản. Đối với đảng,
sinh mạng người chiến sỹ, người bộ đội chỉ là một thứ đồ chơi! Ông Giáp
là tướng đã ở đâu khi coi thường sinh mệnh của chiến sỹ mình? Có lẽ ông
Giáp không cần biết vì ông còn mải thực hiện theo lời Trung cộng “Đánh Mỹ đến người Việt Nam cuối cùng” và lời của Hồ Chí Minh “Dù phải đốt cả dãy trường sơn cũng phải đánh Mỹ...”
Thứ năm, người chiến sỹ là bộ đội cộng sản ra trận không
chỉ bởi những thúc ép từ quê nhà bằng chính sách hộ khẩu và đấu tố đào
ngũ mà còn ngay tại mặt trận họ bị bắt ép phải chết vì đảng cộng sản.
Xin lấy một vài ví dụ:
Cuốn sách “Stalking the Vietcong” (7) tại trang 207 đã có hình ảnh và minh chứng cho việc quân đội cộng sản đẩy những thanh niên vào những sợi xích chân bắt buộc họ phải hi sinh oan uổng vì chủ nghĩa cộng sản.
Cũng nói về việc cưỡng bức và lên dây cót tinh thần chiến đấu của các
chiến sỹ bộ đội cộng sản, đảng đã không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào. Trong
cuốn “Mặt trái của chiến tranh” do Hội Văn nghệ quân đội Nga xuất bản năm 1995 có viết tại trang 15: “Các
cuộc chiến đều đem lại đau thương và người ta thậm chí còn kích thích
tinh thần người chiến sỹ bằng những liều thuốc. Người Đức dùng Ma túy
tổng hợp, người Trung Quốc dùng thuốc tự chế tên gọi “hùng tâm” mà sau
này có dùng trong chiến tranh Việt Nam cho quân đội Miền Bắc...”
Vậy ông Giáp đã ở đâu khi để quân của ông phải chết vì những cái chết
oan uổng đó? Nếu làm tướng mà xây danh vọng trên xác binh lính một cách
phi nghĩa và độc ác như thế thì có đáng được tôn vinh hay không?. Tôi
mong những giây phút cuối đời ông Giáp hãy dũng cảm nói lên sư thật này.
Ngoài ra, ông Giáp nghĩ gì khi chính bộ chính trị và quân ủy quyết định
dùng trẻ em như những quân bài tẩy trong chiến tranh (Xin xem thêm “Những sự thật cần phải biết - phần 11”).
Một vi tướng dùng trẻ em để hi sinh có phải là anh hùng không? Anh hùng
thì chắc chắn là không mà cái Ác thì chắc chắn là có.
Thứ sáu, để kết luận về tính “ác” của ông Giáp thì hãy đọc đoạn sau đây trong cuốn Losers are Pirates by James Banerian1984, Tr.69): “Năm
1946, Hồ Chí Minh ký hòa ước với Pháp để quân Pháp trở lại Việt Nam.
Các lãnh tụ Công Sản, trong đó có Giáp, đã thẳng tay tiêu diệt các người
quốc gia Năm 1946, khi cuộc chiến tranh Việt - Pháp sắp xảy ra, Giáp là
Bộ Trưởng Quốc phòng trong Chánh phủ liên hiệp. Tại Hà Nội, trong khi
quân Pháp và Tự Vệ Thành đang gầm ghè nhau, Giáp và đồng bọn hứa hẹn là
quân chánh qui của họ tức các đơn vị Vệ Quốc Đoàn tinh nhuệ đã kéo về
đóng chung quanh Hà Nội, sẵn sàng làm cỏ quân Pháp. Ngày 19 tháng 12,
chiến tranh bùng nổ tại Hà Nội. Nhóm lãnh đạo Cộng Sản đã rút về Hà Đông
từ mấy ngày trước. Vệ Quốc Đoàn đâu chẳng thấy, chỉ thấy các Tự Vệ
Thành đánh vùi với quân Pháp trong các đường phố Hà Nội. Họ đã cầm cự
với quân Pháp trong gần 2 tháng, thời gian đủ để dân chúng rời thành phố
lánh nạn, đủ để đám Cộng Sản rút vào các an toàn khu Việt Bắc. Giáp và
đồng bọn muốn mượn tay quân Pháp để thủ tiêu các thanh niên Hà Nội.”
Chúng ta thấy ở đây điều gì? Đó là ông Giáp đã có đầy đủ bản chất của
những người lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam, kể từ Hồ Chí Minh trở
xuống, là gian hùng, dối trá, thâm độc và tàn bạo.
IV. Kết luận:
Năm 1983, Võ Nguyên Giáp bị Lê Đức Thọ, Lê Duẩn hạ nhục bằng cách cho đi làm Chủ tịch Ủy Ban sinh đẻ có kế hoạch.
Ông Giáp đã ngậm bồ hòn làm ngọt, ngoan ngoãn vâng lời. Ngày trước,
trong vụ Nhân văn Giai phẩm xảy ra tại miền Bắc năm 1955, nhiều người đã
ở trong Quân Đội Nhân dân của Giáp như Trần Dần, Hoàng Cầm, Quang Dũng,
Phùng Quán... bị đem ra đấu tố, tù đầy, Giáp vẫn giữ im lặng. Trong vụ
án chống đảng do đám Lê Duẩn, Lê Đức Thọ chủ mưu, các tướng Cộng sản đàn
em của Giáp như Lê Liêm, Đặng Kim Giang, Nguyễn Văn Vịnh, các Đại tá
thuộc cấp của Giáp như Lê Minh Nghĩa, Lê Vinh Quốc, Văn Dzoãn... bị hãm
hại; Giáp vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Khi các tướng Lê Trọng Tấn, Hoàng Văn
Thái (cũng là thông gia của ông Giáp) bị đột tử sau khi miền Nam đã bị
cộng sản hóa thì ông Giáp vẫn ngậm miệng, im lặng là vàng.
Ông Giáp đã để lộ rõ cái hèn của mình. Ông Giáp kệ mặc đàn em bị thảm
sát, tù đày. Theo nhà báo Bùi Tín, cựu Phó Tổng Biên tập của báo Cộng
Sản Quân Đội Nhân dân, sở dĩ ông Giáp không bị đám Lê Đức Thọ, Lê Duẩn
thủ tiêu vì Giáp biết thủ nghĩa: “Anh Văn quá hèn”. Chức
vụ coi về sanh đẻ năm 1983 là một hình thức hạ nhục Giáp do đám Lê Duẩn,
Lê Đức Thọ chủ trương. Để nói về việc hạ nhục này, trong dân gian có
truyền tụng hai câu thơ diễu cợt đượm đầy mỉa mai:
“Ngày xưa Đại tướng cầm quân
Ngày nay Đại tướng cầm quần chị em”.
Với tôi, trong bài viết này không quan trọng chuyện đó vì đây là thuộc
phạm trù con người. Ông Giáp có quyền né tránh và thủ thân cho mình.
Tuy nhiên cái không được của ông Giáp ở đây chính là ông quá bất tài
nhưng không chịu chấp nhận sự thật đó mà vẫn mặc kệ im lặng để cộng sản
tô vẽ nhưng cái ông không có. Ngoài ra, bằng sự coi thường sinh mệnh
nhân dân, sinh mệnh chiến sỹ thì ông Giáp xứng đáng được liệt vào hàng
tướng Ác. Nhưng không phải chỉ là ác với đối phương mà ác với chính quân
của mình, coi quân của mình như cỏ rác.
Với một lý lịch bất minh là con của mật thám Pháp thì ông Giáp đáng lẽ
ra không thể theo cộng sản. Nhưng vì ông ta có cái ác, cái lỏi mà Hồ Chí
Minh thích sử dụng ông ta. Bởi vậy người ta sẽ dễ dàng giải thích vì
sao ông im lặng cho Hồ Chí Minh giết hại hàng triệu đồng bào trong CCRĐ.
Tại sao ông Giáp im lặng cho Phạm Văn Đồng và Hồ Chí Minh ký công hàm
bán Hoàng Sa - Trường Sa năm 1958. Những người ca ngợi ông sẽ lấy lý do
gì bào chữa cho việc ông “có tâm” mà lại để những việc bán nước, giết
người xảy ra ngay trước mũi khi ông nắm quân đội trong tay. Có lẽ ông
Giáp cũng chỉ là một người cộng sản như bao cộng sản khác đó là: bán
nước, độc tài, tàn ác và bất tài mà thôi!
05/09/2013
VÕ NGUYÊN GIÁP (http://www.quocgiahanhchanh.com/vonguyengiap.htm)
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire