mercredi 30 octobre 2013
samedi 26 octobre 2013
Thời Sự Việt Nam
Đây là sự thật-Đặng Chí Hùng
Đây Là Sự Thật với Đặng Chí Hùng, qua sự điều hợp của Tâm Anh
VIỆT NAM TUẦN QUA
Hội luận giữa ĐPV Hoàng Ân và anh Đặng Chí Hùng.
Nói Với Người Cộng Sản
"Nói với người cộng sản" do Tiến Văn biên soạn, qua sự trình bày của Dian
Đài phát thanh ĐÁP LỜI SÔNG NÚI
jeudi 24 octobre 2013
Chúng ta phải làm gì? (kỳ 5) - Phải có một liên minh
Chúng ta phải làm gì? (kỳ 5) - Phải có một liên minh
Chúng ta phải làm gì?
Chúng ta phải làm gì?
Bút Thép Đặng Chí Hùng Hội luận trên Paltalk ( Diễn Đàn Phong Trào Liên Kết Dân Chủ)
mercredi 23 octobre 2013
Họp mặt Phong trào Liên kết Dân chủ 2013 tại Houston
Họp mặt Phong trào Liên kết Dân chủ 2013 tại Houston
Hiền Vy, thông tín viên RFA
mardi 22 octobre 2013
Mặt trận văn hóa và những thủ tiêu ám sát trí thức miền Nam
Mặt trận văn hóa và những thủ tiêu ám sát trí thức miền Nam
Từ mặt trận văn hóa đến những việc thủ tiêu ám sát trí thức miền Nam của Cộng sản:
Mới hôm nào, tay cắp sách...
Sáng mai này trên phố xá
Tay bom xăng, tay cầm gạch đá
Những bước chân rộn rã
Em kiêu hùng trên phố thị miền Nam ...
Sáng mai này trên phố xá
Tay bom xăng, tay cầm gạch đá
Những bước chân rộn rã
Em kiêu hùng trên phố thị miền Nam ...
Tôi
còn nhớ những năm tháng ấy của miền Nam Việt Nam. Thân yêu mà cũng
buồn, bực dọc, bất mãn, chán nản, tuyệt vọng. Những năm tháng Sài Gòn
giành giật giữa quốc gia và cộng sản. Bằng đủ mọi âm mưu và thủ đoạn
giữa tiếng ồn ào của hoan hô, đả đảo với khói lựu đạn cay. Chúng tôi
sống một thời kỳ điên đảo bị
giật giây bởi người cộng sản bằng một sự ngây thơ không tưởng, bằng
những dằn vặt, dằng co giữa khát khao tự do, dân chủ, công bằng của
chúng tôi.Và hơn hết tất cả là khát vọng hoà bình mong chiến tranh chóng
chấm dứt.
Chúng
tôi sống mất ngủ vì những khát vọng không đạt được mà thực tế trước mắt
là chiến tranh, chém giết. Chúng tôi mong ước những trận mưa rào dập
tắt khói lửa, nguôi ngoai hận thù. Nhưng thực tế mỗi ngày là những sự
lừa phỉnh, dối gạt bằng đủ loại thuốc ngủ có tên phản chiến, nhạc phản
chiến, văn chương phản chiến.
Trong
khi đó thì người cộng sản với đủ loại “căn cứ lõm” trong thành phố
giành giựt tim óc, tâm tư của tuổi trẻ thành phố. Và nếu không giành
giựt được thì họ không ngần ngại thanh toán, ám sát giết hại.
Nhưng
mỗi khi có một vụ ám sát giết người như vụ ám sát giáo sư Nguyễn Văn
Bông, ám sát sinh viên Lê Khắc Sinh Nhật hay nhà báo Từ Chung, nhà báo
Chu Tử thì vô số loại tin đồn được tung ra. Người ta đổ cho Mỹ sát hại
cũng có, nhất là đổ cho chính quyền miền Nam Việt Nam Cộng Hòa. Đó là
những dư luận dễ dãi nhất và vô căn cứ nhất. Nhưng nhiều người vẫn tin.
Và chính quyền miền Nam thì không có cách gì để cải chính những tin đồn
kiểu đó.
Nay thì đã có câu trả lời rõ ràng ai là thủ phạm những vụ ám sát đó.
Không ai khác là cộng sản.
Không ai khác là cộng sản.
Đó
là Đoàn công tác của thành đoàn thanh niên sinh viên, học sinh Sài gòn,
Chợ Lớn. Họ chiụ trách nhiệm về những việc ám sát ấy. Họ là những ai?
Trụ sở của họ ở đâu? Nay họ làm gì?
Trong
khi đó, tổ chức hệ thống mật vụ Việt Nam thời đệ nhị cộng hòa tỏ ra
thiếu hữu hiệu như thể bó tay. Tất cả những vụ đốt xe Mỹ, tất cả những
vụ đưa người thâm nhập cơ sở, tất cả những vụ phá rối trật tự, phá hoại
an ninh, những vụ ám sát các viên chức miền Nam, nhất là các trí thức
miền Nam thường không tìm ra dấu vết thủ phạm. Cộng Sản trà trộn khắp
nơi, len lỏi vào trong nhiều tổ chức tôn giáo, nhất là Phật giáo. Các tổ
chức này như tấm bình phong che chắn cho CS. Có nhiều tấm bình phong
như thế có tên là giới sinh viên, giới trí thức, giới Phật tử và giới
báo chí. Chẳng hạn, biểu tình là do sinh viên chống chính phủ. Nhưng ai
thấy được CS ở đằng sau?
Cái
đằng sau mới là quan trọng. Không phải chính quyền cứ đàn áp sinh viên,
bắt bớ, giải tán bằng lựu đạn cay, rào kẽm gai là xong, là lấy lại được
an ninh trật tự. Nhiều khi chỉ tạo ra những phản ứng ngược chiều, rất
bất lợi. Những thành phần sinh viên thầm lặng vô tình bị đẩy cũng đứng
vế phía sinh viên xuống đường.
Vấn
đề là bắt cho bằng được những kẻ đầu não. Nào có khó khăn gì ? Họ là
những Huỳnh Tấn Mẫm, Vũ Hạnh, Dương Văn Đầy. Họ đi khơi khơi ngoài
đường. Họ biểu tình, họp báo, viết báo như chỗ không người. Hãy nãy nhốt
họ lại. Đủ bằng cớ. Đưa họ đi Côn sơn. Cách ly bọn họ, triệt tiêu tận
gốc. Chúng ta đã không làm, bắt rồi thả do áp lực sinh viên, trí thức
báo giới, nhà văn.
Có
lẽ, tất cả chỉ vì cái khí thế chống Cộng thời đệ nhất cộng hòa không còn
nữa? Còn đâu những lời hiệu triệu của TT Ngô Đình Diệm những năm đầu
thể chế đệ nhất cộng hòa:
"Quốc
dân đồng bào, ai áp bức bóc lột và chà đạp con người Việt Nam? Thực
dân, phong kliến và cộng sản. Vì vậy mà chính phủ chủ trương kháng đế,
bài phong, diệt Cộng... Hỡi binh sĩ và cán bộ Quốc gia. Chúng ta tố Cộng là để tranh thủ được lòng dân."
Thông điệp đầu năm Ngô Đình Diệm, 1959.
Cảnh
sát thời ông Tổng Giám Đốc cảnh sát Trang Sĩ Tấn dẹp biểu tình cũng
không xong. Càng tăng cường kiểm soát an ninh, giữ gìn trật tự bằng lựu
đạn cay, bằng hàng rào kẽm gai, dùi cui của Cảnh sát dã chiến. Càng gây
thêm sự phẫn nộ trong dân chúng. Dư luận cũng như đông đảo quần chúng
mất tin tưởng vào chính quyền.
Khi có phong trào thanh niên đốt xe Mỹ, ông Trang Sỹ Tấn đã đưa ra những lời đe dọa vu vơ như sau trong một buổi họp báo ngày 16 tháng chín, 1972: “Những kẻ nào bị bắt quả tang đang phá hoại quân cụ, kể cả những xe cộ, sẽ bị kết án tử hình”.
Ai cũng biết đó là những lời đe dọa vu vơ.
Án tử hình đâu chưa thấy, chỉ thấy thành phố Sài Gòn rơi vào tình trạng xáo trộn liên tục.
Hình
ảnh Sài Gòn với rất nhiều xáo trộn chính trị đủ loại là hình ảnh một
cuộc chiến tranh đặc biệt, lạ lùng mà kỳ cục. Có lựu đạn cay ngoài
đường, có những bộ áo rằn ri. Nhưng cũng có những tà áo nữ sinh, cầm túi
chanh, te tác trên đường phố. Có tiếng hát, tiếng hò của đám sinh viên,
học sinh vào một buổi tối, tại chùa Ấn Quang. Ở đấy, hẳn không thiếu
những tiếng cười. Không thiếu niềm tự hào và hăng say. Trong khi đó,
nhìn xuống lề đường, ở mỗi gốc cây đều có bóng lính. Xe nhà binh, xe
cảnh sát chạy rần rần, pha đèn mở sáng.
Người ta chỉ thấy một hậu phương rối loạn. Lính tráng ngoài mặt trận làm sao yên tâm cầm súng chiến đấu chống kẻ thù?
Bộ
mặt thành phố Sài gòn lộ diện ra khi tôi lần dở lại tờ báo Sóng Thần ra
ngày 31 tháng 10 với những hàng tít lớn trên báo: 31/10 Ngày dài vô
tận. Ngày dài vô tận là ngày tranh đấu, xuống đường, khí thế bừng bừng
như một cuộc tranh đấu nội thù. Ở phần đầu tờ báo Sóng Thần có đăng tâm
thư của LM Thanh Lãng viết cho tờ báo Sóng Thần: Đập các anh là đập tất
cả chúng tôi. Ai đập ai giữa những người Quốc gia? Bên cạnh đó là các
tên tuổi lớn hỗ trợ tờ báo Sóng Thần như Vũ Hoàng Chương, Nguyễn Hiến
Lê, Bình Nguyên Lộc, Sơn Nam, Lam Giang, Lê Ngộ Châu. Và các nghệ sĩ như
Năm Châu, Bích Thuận, Kim Chung, Khánh Ly lên tiếng để chịu chung bản
án với Sóng Thần. Rồi 32 nhà văn, nhà thơ tên tuổi ký tên chung tuyên
bố: Phản đối đàn áp báo chí, truy tố Sóng Thần. Cạnh đó hình ảnh diễn
hành của một số luật sư ra tòa biện hộ như các luật sư Bùi Tường Chiểu,
Hồ Tri Châu, Lý Văn Hiệp, Trần Ngọc Liễng, Nguyễn Lâm Sanh tại một ngã
tư . Ở một góc phòng với bị can Trùng Dương, chủ nhiệm báo Sóng Thần,
vây quanh có các luật sư Đỗ Văn Võ, Đặng Thị Tám, Nguyễn Văn Tấn, Nguyễn
Tường Bá. Cũng cạnh đó, bà luật sư Nguyễn Phước Đại thay vì cầm tập hồ
sơ biện hộ thì lại đang cắt chanh phòng hờ bị lựu đạn cay.
Và
biết đâu ở một góc đường, một anh thợ vá xe đang ghi nhận tất cả những
hoạt cảnh đó báo về “Trung ương” của anh. Đó là những hình ảnh hai mặt
của cuộc chiến trong thành phố, giữa lòng thủ đô Sài gòn của miền Nam.
Không
ai ngày nay nghĩ rằng những cuộc đấu tranh cho tự do dân chủ đó là sai,
nhưng điều chắc chắn là đã vẽ đường cho hươu chạy và hơn hết mọi chuyện
là gián tiếp bị CS lợi dụng.
Tôi
có liên lạc với nhà văn Trùng Dương, chủ nhiệm báo Sóng Thần. Chỉ khẳng
định và xác nhận lại cuộc tranh đấu của báo chí qua vụ báo Sóng Thần là
đúng, không làm khác được.
Chắc là như vậy.
Nhưng
bên cạnh sinh hoạt đấu tranh có vẻ dân chủ đó có một thứ đấu tranh một
mất một còn giữa Cộng Sản và chính quyền miền Nam thông qua những thanh
niên, sinh viên, học sinh. Chính những sinh viên, học sinh này đang đấu
tranh, đang hô hào phản đối chính quyền đã góp phần làm tiêu hao lực
lượng cũng như tinh thần của miền Nam Việt nam.
Đó mới là bộ mặt thực của cuộc chiến tranh này. Bộ mặt được dẫn dắt và chỉ đạo từ đảng Cộng Sản miền Bắc Việt Nam.
Có
một cuộc chiến tranh ngoài Sài Gòn bằng bom, bằng đạn, bằng trực thăng,
bằng đại bác 105 ly, bằng hầm chông, bằng xe tăng. Bằng xác người phơi
thây bên bờ kinh, bờ rạch. Bằng đô la và xác người.
Nhưng cũng có một cuộc chiến tranh thứ hai ngay giữa lòng Sài Gòn bằng biểu tình, tuyệt thực, xuống đường, bằng hô hào, đả đảo, bằng lựu đạn cay, bằng hàng rào kẽm gai.
Cuộc
chiến tranh cân não này ít được ai nói tới, vì không mấy khi có người
chết. Mà chỉ có nước mắt của lựu đạn cay. Nhưng nó cũng đủ làm lung lay
bất cứ chế độ nào. Nó sói mòn tin tưởng, nó làm lung lay ý chí. Bởi vì
bản chất của nó là một cuộc chiến tranh cân não làm hao mòn ý chí phấn
đấu, làm suy sụp tinh thần kẻ địch. Biên giới cuộc chiến tranh này không
rõ rệt, trộn lẫn ta và địch, địch cũng là ta.
Cuộc
chiến tranh trên đường phố Sài gòn diễn ra ở hai mặt: Mặt nổi là những
cuộc biểu dương lực lượng của giới sinh viên học sinh như biểu tình,
xuống đường, đòi cái này, cái nọ, đòi thả người này người kia, ngay cả
đòi thả những cán bộ cộng sản như Vũ Hạnh, sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm,
Dương Văn Đầy. Lý Chánh Trung trong bài viết "Rồi Hoà Bình sẽ đến", ghi
như sau:
"Tôi đã
đến đây tham dự buổi tuyệt thực của 20 giáo chức Đại, Trung và Tiểu hoc
tại tòa Viện trưởng Viện Đại học Sài gòn, để yêu cầu nhà cầm quyền trả
lại tự do cho các sinh viên, trong đó có anh Huỳnh Tấn Mẫm đã bị giam
giữ trái phép đúng một tháng qua và đang tuyệt thực, tuyệt ẩm trong khám
Chí Hòa. Trong lúc mấy em hát, tôi cảm động không dám nhìn lên, chỉ
nhìn xuống..."
(trích trong Một thời bom đạn, một thời Hòa Bình, Lý Chánh Trung, trang 62).
Thế nào là trái phép? Bắt giam một cán bộ CS nằm vùng là trái phép? Không ai đặt ra câu hỏi đó cả.
Bên
cạnh Lý Chánh Trung còn có một số phụ nữ Đòi quyền sống, còn có các ông
Nguyễn Long, Trần Ngọc Liễng, Nguyễn Văn Cước, các Thượng tọa Mãn Giác,
Nhật Thường.
Thêm vào đám đông đòi đó, còn có một Thích Nhất Hạnh vu cáo về một cuộc tàn sát chỉ có trong tưởng tượng của ông ấy:
Làng tôi hôm qua vì có 6 người Cộng sản về
Nên đã bị dội bom hoàn toàn tan nát
Cả làng tôi hoàn toàn chết sạch
Lũy tre ngơ ngác
Miếu thờ ngã gục
Nên đã bị dội bom hoàn toàn tan nát
Cả làng tôi hoàn toàn chết sạch
Lũy tre ngơ ngác
Miếu thờ ngã gục
(Thơ Thích Nhất Hạnh )
Đáng
nhẽ ông ấy phải viết rõ như thế này: "Chỉ còn sống có mình tôi, để viết
những điều vu cáo này". Có thật như thế không? Ngôn ngữ của sự gian
dối? Một nhà sư nói gian dối thì phải gọi ông ta là gì?
Và để tường thưởng cho vị thiền sư, cộng sản đã có những lời lẽ trân trọng như sau:
“Người
Sài gòn, tuổi trẻ Sài Gòn biết ơn những bậc tu hành chân chính đã quên
mình vì nghĩa lớn, những phật tử hy sinh trong bão lửa đấu tranh làm suy
yếu kẻ thù, làm rối loạn hậu phương của chúng, tạo điều kiện thuận lợi
cho Sài Gòn, tuổi trẻ Sài Gòn bung ra ào ạt giành một thế đứng công khai
phất cao cờ cách mạng sau bao nhiêu năm xúc tích lực lượng chuẩn bị
thời cơ”.
Đó là những lời lẽ trân trọng mà người cộng sản đã dành cho Thích Nhất Hạnh. (trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 349).
Phần
Trần Bạch Đằng, chúng ta cần đọc mấy dòng thư này của ông ta để chúng
ta nhận ra Huỳnh Tấn Mẫm là ai? Ông Trần Bạch Đằng còn giữ lại một mảnh
giấy gửi cho ông ta của sinh viên Huỳnh Tấn Mẫm ghi lại như sau: Xin
đoàn thể yên tâm, quyết làm tròn nhiệm vụ. L71. L.71 là mật hiệu của
Huỳnh Tấn Mẫm. Mẫm viết thư này tại nhà Quốc khách, nơi được dành làm
trụ sở Tổng hội sinh viên. Trớ trêu thay, trụ sở này do ông Nguyễn Cao
Kỳ dành cho Tổng Hội sinh viên của Huỳnh Tấn Mẫm chỉ vì mâu thuẫn, muốn
chơi ông Thiệu.
Mời
đọc thêm đoạn hồi ký bị cấm xuất bản ở trong nước của cựu dân biểu đối
lập Hồ Ngọc Nhuận để nắm cho rõ câu truyện này. Ông Hồ Ngọc Nhuận viết
như sau về vụ này:
"Nguyễn
Cao Kỳ “xớt” Huỳnh Tấn Mẫm. Đó là nhan đề bài viết. Huỳnh Tấn Mẫm một
lần nữa bị bao vây, truy bắt. Trung tâm sinh viên Phật tử một lần nữa
dậy sóng. Một chiếc jeep nhà binh, ngay sau khi tôi “điệu” hết cảnh sát
về Tân Sơn Nhứt, chúng tôi đã ập vào trung tâm Quảng Đức, bốc Huỳnh Tấn
Mẫm chạy thẳng về dinh Quốc khách ở góc đường Công Lý và Hiền Vương, nay
là Trung tâm văn hoá thiếu nhi, góc đường Nam Kỳ khởi nghĩa-Võ Thị Sáu.
Chiếc jeep ập vào bốc Mẫm là của Phó tổng thống Nguyễn Cao Kỳ và dinh
quốc khách lúc bấy giờ cũng thuộc quyền Phó tổng thống.”
Dinh
Quốc khách, trung tâm Quảng Đức. Chùa Phổ Hiền. Ấn Quang. Những mái
chùa. Tất cả những nơi ấy đã góp chung bàn tay che chở bọn người cộng
sản nằm vùng để làm sụp đổ miền Nam Việt Nam.
Và Hồ Ngọc Nhuận đắc thắng viết tiếp:
"Tiếp tay cho cộng sản, như vậy, không chỉ có mình tôi. Và lần này vai chánh không là tôi, mà là tướng Nguyễn Cao Kỳ."
(trích hồi ký Đời, bản thảo, Hồ Ngọc Nhuận, trang 142).
Cái đất nước mình nó như thế đấy. cái lãnh đạo mình nó như thế đấy.
Và sau đây là danh sách 16 sinh viên bị chính quyền Việt Nam Cộng Hoà bắt. Bắt đúng người, bắt đúng những kẻ đã tiếp tay với Cộng sản. Nhưng vẫn bị sinh viên biểu tình đòi tha họ. Sau này cho thấy họ đều là những cán bộ CS trà trộn vào sinh viên như: Huỳnh Tấn Mẫm, Dương Văn Đầy, Lê Thành Yến, Phùng Hữu Trân, Trần Khiêm, Đỗ Hữu Ứng, Lê Anh, Võ Ba, Đỗ Hữu Bút, Hồ Nghĩa, Cao Thị Quế Hương, Trương Hồng Liên, Truơng Thị Kim Liên, Võ Thị Tố Nga.
Chưa kể vụ án
thành đoàn giải phóng gồm 21 người, trong đó có một số lãnh đạo Thành
Đoàn như Ba vạn, tức Phan Chánh Tâm, Năm Nghị, tức Phạm Chánh Trực. Sau
1975, họ đều là những cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở thành phố Hồ Chí Minh.
Và
danh sách những nhà văn, nhà trí thức đòi thả bọn sinh viên cộng sản
hãy còn đây. Quốc gia chống Cộng mà lại có chính nhà văn, nhà trí thức
người quốc gia biểu tình, đòi thả bằng được những sinh viên cộng sản nằm
vùng? Nhiều tờ báo cách này cách khác trở thành phương tiện cho cộng
sản lợi dụng.
Bên cạnh
đó, về mặt chìm là những toán đặc công cộng sản do thành đoàn tổ chức
gài bom phá hoại các công sở, các xe nhà binh Mỹ, các doanh trại Mỹ và
cuối cùng là giết hại, ám toán người quốc gia đã không theo họ. Nữ tướng
đốt xe Mỹ thời 1960-1970 là Võ Thị Bạch Tuyết lúc đó nay trở thành giám
đốc nông trường Đỗ Hoà ở Duyên Hải.
Sau đây, tôi xin dần dần viết lại với đầy đủ tên tuổi bọn họ.
1966: Mặt trận văn hóa vận qua báo chí
Đầu
xuân 1966, Đảng ủy văn hóa khu Sài gòn Gia Định giao cho Vũ Hạnh, một
nhà văn nằm vùng công tác đặc biệt là mở một mặt trận văn hóa tấn công
miền Nam trong vùng đô thị mà họ gọi là “vùng tạm chiếm”. Vũ Hạnh nguỵ
trang dưới chiêu bài Bảo vệ Văn hóa, chống lại văn hóa đồi trụy, chống
lại văn hóa ngoại lai đầu độc thanh niên miền Nam. Họ tổ chức và xin
phép cho ra tờ Tin Văn. Tờ báo trực tiếp được chỉ đạo bởi các cán bộ
cộng sản. Đứng đầu là Trần Bạch Đằng. Chủ nhiệm là Nguyễn Mạnh Lương. Và
một số nhà văn cộng tác như Lữ Phương, Hồng Cúc, Nguyễn Hữu Ba, Vũ
Hạnh. Những nhà văn này còn viết cho tờ Hồn Trẻ với các cây viết như
Trần Cảnh Thu, Trần Triệu Luật, Nguyên Hạo, Lê Uyên Nguyên, Tuyết Hữu,
Cao Hoài Hà, Thích Quảng Khanh, Anh Vũ, Lê Ngọc Lê, Đinh Khắc Nhu, Lê
Việt Nhân...Toà soạn tờ báo được đặt trong một ngôi chùa. Chẳng hạn tờ
Hồn Trẻ do Mười Hải, bí thư khu uỷ văn hóa. Tòa soạn đặt ở ngôi chùa số
29, đường Trần Quang Khải.
Một
số chùa chiền trở thành cơ sở bí mật cho các hoạt động phá hoại của
cộng sản như Ấn Quang, lúc bấy giờ do TT Thích Thiện Hoa chủ trì, trung
tâm Quảng Đức, Đại học Vạn Hạnh. Theo tài liệu của Thành đoàn TNSVHS
trong cuốn Trui rèn trong lửa đỏ đã viết về Đại học Vạn Hạnh như sau:
Viện
đại học Vạn hạnh thành lập năm 1964 là một đại học của Phật giáo.Trường
ở đối diện chợ Trương Minh Giảng.Trước năm 1968, tổ chức cách mạng cũng
có hoạt động ở đây. Đêm đón tết Mậu thân, tổ chức cách mạng ngay tại
trường với một cuộc tập họp táo bạo, sinh động.Tuy nhiên lực lượng ta
thời này chưa mạnh. Tháng 10/68, tình hình tổ chức cách mạng ở trường
sau thời gian bị đánh phá, coi như trắng. Thành đoàn chỉ đạo đồng chí
Sáu Tỉnh, tức Đỗ Quang Tỉnh, nay là cán bộ ban Hợp tác kinh tế của Uỷ
ban nhân dân thành phố về xây dựng lại bằng tổ chức Liên đoàn sinh viên
Phật tử Vạn Hạnh..Và họ đã kết luận: kể từ tháng 5/1972, một chi bộ
chính thức của Vạn Hạnh được thành lập.
Và một câu đánh giá quan trọng như sau: "Từ những ngày đó, Vạn Hạnh trở thành một pháo đài xuất quân đốt xe Mỹ và chống bầu cử".
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 96).
Còn Ấn Quang được ghi lại như sau:
"Những
ngọn lửa bùng lên tuyệt đẹp trên đường phố. Các báo gọi những chiến sĩ
đốt xe Mỹ là du kích quân sinh viên học sinh. Và chùa Ấn Quang trong
những ngày ấy, là một chiến lũy của họ. Những người mẹ, người chị vượt
qua những hàng rào cảnh sát, lựu đạn cay, vòi phun nước... đến với những
đứa con ngoan của thành phố... “Tụi bay cứ đốt, đốt hết những quân chó
đó đi...” Các mẹ, các chị căn dặn, nhắc nhủ với một lòng căm thù như
vậy."
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 110).
Tuy nhiên, dưới mắt người Cộng Sản, họ đã nhìn lại vai trò của Phật giáo như sau:
Trần Bạch Đằng (1926 — 2007)
Nguồn: vi.wikipedia.org
"Viện
hoá đạo, lá cờ đấu tranh vang dội một thời đang ủ rũ và chia rẽ, phân
hóa. Kẻ về Vĩnh Nghiêm với lá cờ chống Cộng rách rưới. Kẻ về Vạn hạnh dò
dẫm một lối đi. Người về Ấn Quang gần gũi với quần chúng, với thanh
niên. Viện hóa đạo còn lại những chiến lực gia ủng hộ Khánh- Hương đàn
áp phong trào, bắn chết học sinh Phật tử Lê Văn Ngọc.
Và kể từ nay: “Ngọn cờ Phật giáo lãnh đạo đấu tranh hạ xuống, ngay từ trong lòng Phật tử, nhường chỗ cho lá cờ cách mạng phất cao lãnh đạo phong trào đấu tranh của Sài gòn, của tuổi trẻ thành phố.”
Và kể từ nay: “Ngọn cờ Phật giáo lãnh đạo đấu tranh hạ xuống, ngay từ trong lòng Phật tử, nhường chỗ cho lá cờ cách mạng phất cao lãnh đạo phong trào đấu tranh của Sài gòn, của tuổi trẻ thành phố.”
Năm 1964 đã kết thúc như vậy. Tuổi trẻ thành phố kết thúc 10 năm sóng gió, để bước vào cuộc chiến đấu mới 10 năm sục sôi kỳ lạ."
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 350-351).
Tiếp
nối một cách vô tình hay bị mua chuộc có thêm các tờ báo sinh viên như
Hoa Súng của Dược Khoa, Văn Khoa với Hạ Đình Nguyên. Nhất là tờ Tin
Tưởng, tiếng nói của sinh viên Phật tử. Năm 1968, tờ Tin Tưởng do Phạm
Phi Long làm chủ nhiệm, Đặng Minh Chi làm thư ký tòa soạn. Sang đến năm
1970, tờ Tin Tưởng sang tay cho Nguyễn Xuân Lập làm chủ nhiệm, Trần Công
Sơn chủ bút và Trịnh Thị Xuân Hồng, thư ký tòa soạn. Sự tiếp tay của
những tờ báo như Tin Tưởng với nội dung các bài đòi ngưng bắn vỉnh viễn,
đòi Mỹ rút quân. Tất cả đều do bàn tay CS chỉ đạo.
Trong
khi đó thì phía miền Nam có Chu Tử, đứng mũi chịu sào trực tiếp tố cáo
Vũ Hạnh là Cộng Sản trong nhiều số báo liên tiếp kể từ tháng 10/1966 cho
đến cuối năm 1966. Cái dở khóc dở cười của văn nghệ sĩ miền Nam là đã
nhiều lần hội Văn bút do Lm Thanh Lãng làm chủ tịch đã công khai bênh
vực Vũ Hạnh và cứu thoát y nhiều lần khỏi cảnh tù tội.
Cộng
sản đã dùng tờ Tin Văn do Nguyễn Ngọc Lương làm chủ nhiệm, nhân danh
bảo vệ và phát huy văn hóa dân tộc, bài trừ văn nghệ phản động đồi truỵ.
Trong tờ Tin Văn có những bài viết như:
"Nhân một quyết định của bộ Văn hóa giáo dục, về việc bài trừ sách báo đồi truỵ."
Tin Văn số 3, tháng 6-7/1966.
"Hiện tượng dâm ô đồi trụy trong Văn Học hiện nay."
Tin Văn số 9, 15/10/1966.
"Đọc tác phẩm của Chu Tử, Lữ Phương", số 10, 30/10/1966.
Sau này, trong tài liệu của Thành Đoàn, Vũ Hạnh đã có những nhận xét như sau về tờ Tin Văn:
"Tuần
báo Tin Văn, với các bài phê bình vạch mặt những tên xung kích chống
phá cách mạng qua các tác phẩm đồi trụy, phản động..Phong trào bảo vệ
phát huy văn hóa dân tộc, bài trừ văn nghệ phản động, đồi trụy sớm trở
thành phong trào quần chúng sôi nổi, sâu rộng ở Sai gòn và các tỉnh miền
Nam, khiến bọn tay sai văn nghệ co lại, nguỵ quyền hoang mang và dĩ
nhiên chúng tìm mọi cách để phản kích lại .Sự ra đời những hoạt động văn
hóa nguy dân tộc bị phong trào vạch mặt, chúng trắng trợn cho tên Chu
Tử, tay sai của sở công an và Trung ương tình báo ngụy, bắt đầu một
chiến dịch đả kích tôi, tố cáo tôi là việt cộng nằm vùng và liên tiếp
trong nhiều số báo như vây, y đã vu khống tôi, cốt làm cho những người
đã tham gia phong trào sợ hãi. Lúc nầy, Đảng uỷ văn hóa và thường vụ khu
uỷ ở nội thành vẫn hằng ngày theo dõi tôi, động viên, chăm sóc về tinh
thần lẫn vật chất cho tôi, thông qua vợ tôi, mở đường dây liên lạc mới,
tôi trực tiếp nhận sự chỉ đạo của đảng."
(trích Từ toà án văn hóa đến Hát cho đồng bào tôi nghe. Vũ Hạnh, Trui rèn trong lửa đỏ trang 179).
Vũ
Hạnh hay bút hiệu cô Phương Thảo đã bị chính quyền miền Nam chính thức
bắt giữ ngày 02/06/1967. Cứ mỗi lần bị bắt thì lại có những nhà văn, trí
thức, sinh viên và đặc biệt Hội Văn bút do Thanh Lãng vào tù lôi ông ta
ra.
Chính Vũ Hạnh đã thố lộ về việc bắt giữ ông ta như sau:
"Mấy
tháng sau đó, tôi bị công an nguỵ quyền bắt giữ là do hai cơ sở của ta
làm lộ. Nhưng sự kiện tôi bị bắt giam bấy giờ tạo thêm một cái cớ cho
các hoạt động đấu tranh hết sức nhiệt tình của giới sinh viên học sinh.
tất cả đều tung ra dư luận khắp nơi rằng tôi bị giam giữ là do Chu Tử vu
cáo, rằng chính quyền đã bất chấp pháp luật, chà đạp lên quyền tự do
cầm bút một cách hết sức thô bạo. THSV bấy giờ một mặt vận động các giáo
sư đại học có lòng yêu nước lên tiếng để ủng hộ tôi, ủng hộ gia đình
tôi."
(trích Trui rèn trong lửa đỏ, trang 181).
Đọc
đoạn văn trên cho thấy Vũ Hạnh đã trắng trợn vu cáo cho Chu Tử dính vào
việc bắt giữ ông ta, đồng thời y đã vận động trong giới trí thức để xin
tha cho y. Đó là lối vừa đánh trống vừa ăn cướp.
Bên cạnh những tờ báo chính thức như Tin Văn, CS còn tổ chức rất nhiều những báo chí sinh viên hỗ trợ và tiếp tay cho Tin Văn.
Các
báo sinh viên do những sinh viên như Trần Thị Ngọc Hảo, quyền chủ tịch
Tổng Hội sinh viên làm “báo nói” tố cáo Mỹ Ngụy. Dương Văn Đầy (Ba Đầy
biệt danh Bảy Không - DCV) làm bích báo sinh viên bên Y khoa đòi chuyển
ngữ ở Đại học y khoa.. Nguyễn Trường Cổn, chủ bút báo sinh viên ca tụng
quân giải phóng trong dịp tết Mậu thân, bị bắt và bị tòa án quân sự kết
tù 5 năm khổ sai. Nguyễn Đăng Trừng đã trốn ra vùng giải phóng bị kết án
10 năm biệt xứ.
Đại
học Khoa học có tờ Lửa Hồng, tờ Dấn Thân được ông giáo sư Trần Kim
Thạch đỡ đầu. Luật Khoa có tờ Đất mới do Lê Hiếu Đằng, Nguyên Hạo. Tờ
Học sinh do Lê Văn Triều làm chủ nhiệm, Nguyễn Thị Liên Hoa quản lý,
xuất bản 1000 số.
Nhưng
quan trọng là tờ Hồn Trẻ. Tờ Hồn Trẻ đã mượn danh tính một số người
viết tên tuổi ở miền Nam lúc bấy giờ như tấm bình phong và giúp làm tăng
uy tín cho tờ Hồn trẻ. Đó là các tác giả có tên tuổi như Thiên Giang,
Bùi Chánh Thời, Nguyễn Văn Trung, Võ Quang Yến, Trụ Vũ, Tô Nguyệt Đình,
Thiếu Sơn, Lương Phương, Vân Trang, Hồng Cúc, Song Thương, Ái Lan, Thảo
Lam, Phương Khánh, Thu Quyên, Cao Ngọc Phượng, Phong Sơn, Chinh Ba, Hữu
Hoàng, Nguyễn Văn Phụng, Phan Hữu Trình. Như đã nói ở trên, tòa soạn đăt
trong một ngôi chùa do một cư sĩ là ông Nguyễn Văn Hoanh đứng vai chủ
nhiệm. Mục xã luận là do chính những cán bô cộng sản gộc như Phạm Bá
Trực, Mười Hải biên sọan.
Bên
cạnh đó là những buổi sinh hoạt văn nghệ, ca nhạc nhằm cổ vũ các phong
trào svhs phản chiến, đòi hòa bình. Tờ sinh viên ra mắt độc giả ngày
15/5/1967 do sinh viên Hồ Hữu Nhật làm chủ nhiệm. Tờ sinh viên được coi
như biểu tượng của sinh viên tranh đấu. Ở đây, tôi xin nêu danh tánh tất
cả những sinh viên thuộc các phân khoa đại họ đã hoạt động cách này
cách khác cho cộng sản. Họ đã gài người vào trong các tổ chức sinh viên.
Chẳng hạn như phong trào đòi Hòa Bình với chương trình “Hát Cho Đồng
Bào tôi nghe, Dậy mà đi, Tiếng hát những người đi tới Đêm Văn nghệ tết
Quang Trung” với sự tham gia của các sinh viên đi theo cộng sản như:
Trần Thiện Tứ, bác sĩ Trương Thìn, nhạc sĩ Nguyễn Văn Sanh, nhạc sĩ sĩ
Tôn Thấp Lập, Võ Thành Long, nhạc sĩ Trần Xuân Tiến, Phạm Phú Tâm,
Trương Thị Hoàng và Trương Thị Anh, Phùng Hữu Trân, Nguyễn Ngọc Phương,
Võ Thị Tố Nga,, Lê Thành Yến.
Và
sau đây là danh sách sinh viên tranh đấu đã tình nguyện vào căn cứ ở
Bắc Lộ 7, Cam pu chia gồm: Phan Công Trình, Nguyễn Đình Mai, Tôn Thất
Lâp, Trần Long Ẩn, Nguyễn Văn Sanh, Lê Thành Yến, Trương Quốc Khánh,
Huỳnh Ngọc Hải, Dương Văn Đầy, Trần Thị Ngọc Hảo, Huỳnh Quang Thư, Hai
Nam, Năm Sao, Trần Thị Ngọc Dung, Hà Văn Hùng, Trương Quốc Khoách.
Trong khi đó như tiếp sức cho địch, các trí thức, dân biểu nhà văn đua nhau ra các bản thông cáo đủ loại. Chúng tôi cũng xin tóm tắt bản Tuyên ngôn của nhóm Quốc Gia, ngày 04/09/1974 về tình trạng đàn áp báo chí tại miền Nam do các dân biểu sau đây đồng ký tên: DB Nguyễn Văn Binh, DB Nguyễn Tuấn Anh, DB Đặng văn Tiếp, DB Nguyễn Văn Cử, DB Dương Minh Kính, DB Nguyễn Trọng Nho, DB Nguyễn Văn Kim, DB Nguyễn Đức Cung, DB Vũ Công Minh, DB Đỗ Sinh Tứ, DB Nguyễn Hữu Hiệu.
Nội
dung bản Tuyên bố phủ nhận luật báo chí 007, bênh vực báo Hòa Bình bị
bộ Thông tin chiêu hồi đóng cửa, bênh vực các ký giả Nguyễn Thái Lân,
Ngô Đình Vận bị gọi lên cơ quan an ninh lấy lời khai. Những bản tuyên
cáo, những đòi hỏi như thế chắc là đúng, chắc là hợp pháp, chắc là ngay
thẳng vì các vị ấy đều là những người quốc gia chân chính, người có
lòng. Nhưng cộng sản đã biết lợi dụng những hoàn cảnh như thế để châm
thêm ngòi nổ phá rối trật tự, an ninh ở Sài gòn.
Trong
nhiều tháng qua, Hội Văn Bút của Thanh Lãng đã nhiều lần lên tiếng cảnh
cáo về tình trạng đàn áp báo chí và coi đó là một ngục tù tư tưởng quy
mô nhất.
Nhà
văn Nhật Tiến cũng có đọc một bản cáo trạng dài về tình trạng ngộp thở
của văn nghệ sị miền Nam cũng như của ngành xuất bản sách báo dưới lưỡi
kéo kiểm duyệt ác nghiệt.
Cạnh
đó là tuyên cáo chống đối chính quyền một cách đương nhiên của khối dân
biểu Dân tộc xã hội gồm có: DB Trần Văn Tuyên, Hồ Ngọc Nhuận, Nguyễn
Ngọc Nghĩa, Nguyễn Phúc Liên Bảo, Nguyễn Công Hoan, Lý Trương Trân, Phan
Thiệp, Huỳnh Ngọc Diêu, Trần Văn Thung, Trần Ngọc Giao, Trần Văn Sơn,
Trần Cao Đề, Phan Xuân Huy, Tư Đồ Minh, Đinh Xuân Dũng, Lê Đình Duyên,
Lý Quý Chung, Kiều Mộng Thu, Nguyễn Văn Hàm, Nguyễn Văn Phước, Nguyễn
Hữu Thời, Nguyễn Mậu, Nguyễn Phước Vĩnh Tùng, Mai Ngọc Dược, Hồ Văn
Minh, Đoàn Mai.
Riêng
bản tuyên bố của nhóm dân biểu Xã hội-Dân tộc mà luật sư Trần Văn Tuyên
làm trưởng khối thì chúng ta có quyền nghi ngờ nội dung bản tuyên cáo
đó. Vì trong số dân biểu này, có một số đã làm tay sai cho cộng sản như
dân biểu Hồ Ngọc Nhuận, Lý Quý Chung, Kiều Mộng Thu.
Luật
sư Trần Văn Tuyên, một trí thức miền Nam, một người quốc gia chân chính
mà còn có thể bị cộng sản giật giây thì còn ai khác nữa? Sau này đánh
giá công tội của luật sư Trần Văn Tuyên, Hồ Ngọc Nhuận đã viết trong hồi
ký “Đời” của ông như sau:
"Luật
sư Trần Văn Tuyên, có sách nào đó cho là lý thuyết gia của chủ nghĩa
quốc gia chống Cộng, vào quốc hội nhiệm kỳ 2, năm 1971. Nhưng suốt nhiệm
kỳ, anh chỉ đi với đối lập và là trưởng khối Xã hội-Dân tộc. Hôm gặp
nhau khi đi trình diện với quân quản ở trụ sở Hạ viện, anh còn lạc quan
nói: ‘chế độ mới không có luật sư, nhưng tôi hy vọng sẽ được làm bào
chữa viên nhân dân’. Về anh cũng như một số các anh như Phan Thiệp,
Nguyễn Mậu... thuộc cánh Quốc Dân Đảng miền trung, thật cũng khó mà lấy
vài ba năm tham gia chính trị đối lập ở Sài Gòn để cân bằng đánh đổi mấy
mươi năm chống Cộng. Nhưng nếu thời gian tham gia tranh đấu chống Mỹ
của họ kéo dài thêm năm mười năm nữa thì sao? và đâu là nhựng giọt nước
nhỏ nhoi muộn màng giờ chót, thay vì rơi đi nơi khác, lại góp phần làm
tràn cái ly?"
(trích hối ký Đời, bản thảo, Hồ Ngọc Nhuận, trang 165).
Ra
đến Hải ngoại, trong Văn Học miền Nam, truyện 3, trang 1771 của Võ
Phiến có trích dẫn lời giới thiệu của Trần Bạch Đằng có nêu 3 “tác phẩm
tốt” trong thời kỳ 1954-1975 là Vũ Hạnh, Sơn Nam và Võ Hồng và không đề
cập một chữ đến vai trò cán bộ CS của Vũ Hạnh. Việc nêu danh có ba tác
giả thân Cộng có tác phẩm tốt thật là khó chấp thuận được? Và thế nào là
tác phẩm tốt? Và như thế gạt bỏ tất cả những nhà văn miền Nam còn lại
trong đó có cả Võ Phiến? Tôi hy vọng rằng nhà văn Võ Phiến chia sẻ những
suy nghĩ của tôi viết với sự trân trọng và công bình.
Cùng một tinh thần như Trần Bạch Đằng, trong bài báo của Xuân Trang nhan đề: "Tuổi trẻ Việt Nam làm báo", có viết như sau về hiện trạng báo chí dành cho giới trẻ miền Nam:
"Một
hôm tôi ở tòa soạn nhận được bên anh em bên tạp chí Tin văn gởi biếu
cho tờ Tin Văn số 10, với lời dặn dò là tờ Hồn Trẻ rất khó chen chân với
các tờ báo nhảm nhí Tuổi hoa, Thiếu nhi, Tuổi ngọc... do bọn Nhật Tiến,
Duyên Anh, Bảo Sơn chủ trương. Có lần tôi, tôi giao cho nhà phát hành
Độc Lập, đường Trần Hưng Đạo 5 ngàn số thì sau đó y trả về gần đủ... 5
ngàn số, nghĩa là không bán được tờ nào cả."
Báo
do cộng sản chủ trương không bán được vì không ai mua, nhưng bọn họ vẫn
gọi các báo Tuổi Hoa, Tuổi ngọc, Thiếu nhi là những báo nhảm nhí. Đó là
cái cung cách của người Cộng Sản.
Bên
cạnh những tờ báo chính thức như Tin Văn, người cộng sản đã phát hành
vô số báo vệ tinh như các tờ Xung kích, Suối thép, Lửa thiêng, Trung
Kiên từ căn cứ đưa vào nội thành. Nhưng những báo này thực sự cũng ít
được ai biết tới.
Kết luận phần 1
Nguyễn Đình Thi trong bài viết "Câu chuyện gởi tới các bạn tuổi trẻ sinh viên học sinh miền Nam" đã viết:"Mấy tháng nay, từng bước đấu tranh của các bạn đã được toàn thể đồng bào miền Bắc, nhất là các giới trí thức, đại học, các lứa tuổi trẻ, chăm chú theo dõi với tình thương yêu đầy tự hào. Hai mươi năm lăn lộn lửa đạn, và ngày nay đang tiếp tục chiến đấu, dân tộc ta đồng thời đã không ngừng từ đất bùn mà nhào nặn lại cuộc sống của mình, từng bước tiến lên xóa vỡ bao ngang trái bất công và quét đi những rác rưởi của chế độ cũ."
Và Lý Chánh Trung trong bài "Làm và tin" cũng đã viết:
"Không có mũi nhọn xung kích của thanh niên thì không thể tạo được những xáo trộn dữ dội và kéo dài trong những năm 70, gây đưiợc tiếng vagn ở nước ngoài và làm cho địch rất lúng túng... Tôi đã nhảy vào cuộc đấu tranh, phần lớn do sức lôi kéo của những người trẻ tuổi nói trên và đó là những ngày đẹp nhất mà tôi đã sống, với những lý tưởng đẹp, những tình cảm đẹp, những gương mặt đẹp mãi mãi không quên."
Hiện nay, tờ Tuổi trẻ cùng như tờ Tuổi Trẻ chủ nhật, Tuổi trẻ cười tại thành phố Hồ Chí Minh là hậu duệ của những tờ báo sinh viên, học sinh thời trước 1975. Một số bọn họ được trui rèn từ những ngày tháng tranh đấu trong mặt trận báo chí của Sài gòn trước 1975 nay đảm trách nhiệm vụ mới.
Mặt trận báo chí ở đô thị trở thành mũi nhọn hàng đầu trong tất cả các phong trào chống Mỹ, chống Thiệu. Tất cả những tờ báo ấy trở thành vũ khí tư tưởng theo lệnh của đảng góp phần vào sự sụp đổ miền Nam vào năm 1975.
Viết lại những trang này như một bài học ôn lại cho những người dân ở miền Nam trước 1975 nay đã sinh sống ở nước ngoài. Như một bài học. Như một dĩ vãng cần được khơi lại để cùng nhớ những năm tháng ấy.
Nguyễn Văn Lục
https://sites.google.com/site/viendu99/documents/mat-tran-van-hoa-va-nhung-thu-tieu-am-sat-tri-thuc-mien-nam
Nước non ngàn dặm ra đi
Nước non ngàn dặm ra đi
01. Mây Trôi, Trôi Hết Một Đời - Ngọc Hải
02. Quê Nghèo - Họa Mi
03. Mời Em Về - Khánh Ly
04. Hướng Về Hà Nội - Khánh Hà
05. Đêm Tàn Bến Ngự - Hương Lan
06. Giã Từ Đà Lạt - Phương Hồng Ngọc
07. Sài Gòn - Sơn Tuyền
08. Bài Thánh Ca Buồn - Huỳnh Thi
09. Tiếng Hò Miền Nam - Băng Châu
10. Giòng An Giang - Thanh Mai
11. Tình Ca - Thái Thanh
12. Tình Hoài Hương - Duy Quang, Họa Mi
02. Quê Nghèo - Họa Mi
03. Mời Em Về - Khánh Ly
04. Hướng Về Hà Nội - Khánh Hà
05. Đêm Tàn Bến Ngự - Hương Lan
06. Giã Từ Đà Lạt - Phương Hồng Ngọc
07. Sài Gòn - Sơn Tuyền
08. Bài Thánh Ca Buồn - Huỳnh Thi
09. Tiếng Hò Miền Nam - Băng Châu
10. Giòng An Giang - Thanh Mai
11. Tình Ca - Thái Thanh
12. Tình Hoài Hương - Duy Quang, Họa Mi
lundi 21 octobre 2013
dimanche 20 octobre 2013
Thời Sự Việt Nam
VIỆT NAM TUẦN QUA
Hội luận giữa ĐPV Hoàng Ân và anh Đặng Chí Hùng.
Nói Với Người Cộng Sản
"Nói với người cộng sản" do Tiến Văn biên soạn, qua sự trình bày của Dian
Đây là sự thật 16.10.2013
ĐLST với Đặng Chí Hùng và BTV Tâm Anh.
Thư Của Ngô Kiều Chinh Gửi Đến Đồng Bào Miền Trung Thân Yêu
Mỹ Linh trình bày
Nguồn: Đài phát thanh ĐÁP LỜI SÔNG NÚI
samedi 19 octobre 2013
vendredi 18 octobre 2013
Mark Moyar - Ông Giáp của Việt Nam Được Đánh Giá Lại
Mark Moyar - Ông Giáp của Việt Nam Được Đánh Giá Lại
mercredi 16 octobre 2013
mardi 15 octobre 2013
lundi 14 octobre 2013
dimanche 13 octobre 2013
jeudi 10 octobre 2013
Tiếp xúc với thân mẫu của Đỗ Thị Minh Hạnh
Tiếp xúc với thân mẫu của Đỗ Thị Minh Hạnh
Bất chấp dư luận
trong và ngoài nước quan tâm theo dõi tình trạng sức khỏe ngày càng tồi
tệ của hai phụ nữ yêu nước là Đỗ Thị Minh Hạnh và Mai Thị Dung, nhà cầm
quyền Hà Nội vẫn tiếp tục giả câm, giả điếc trước các yêu cầu chính đáng
của những tù nhân lương tâm đang mang bệnh hiểm nghèo cần được chữa trị
kịp thời, lại cho chuyển hai người này ra miền Bắc hầu tạo thêm khó
khăn cho gia đình trong các chuyến thăm nuôi. Chúng tôi có buổi tiếp xúc
với bà Trần Thị Ngọc Minh là mẹ của cô Đỗ Thị Minh Hạnh để tìm hiểu
thêm vụ việc.
(Đài phát thanh ĐÁP LỜI SÔNG NÚI)
(Đài phát thanh ĐÁP LỜI SÔNG NÚI)
Vì Trái Tim Em - For She Has the Nations Heart
Bảo Như - Tiếng hát Hạt Sương Khuya
Bảo Như - Tiếng hát Hạt Sương Khuya
Nhà hoạt động Đỗ Thị Minh Hạnh quyết không 'nhận tội' dù tính mạng bị đe dọa
Trà Mi-VOA
Trà Mi-VOA
mercredi 9 octobre 2013
Khi Kẻ Thất Học Làm Thủ Tướng
Khi Kẻ Thất Học Làm Thủ Tướng
Bất cứ lúc nào, một lãnh đạo độc tài
CSVN công du quốc tế, là hầu như kiều bào nước ta biểu tình phản đối
đông đảo và quyết liệt. Lý do chính dĩ nhiên vì những đàn áp dân chủ và
nhân quyền trong nước. Tuy nhiên một lý do không kém phần quan trọng nữa
là kiều bào hải ngoại cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề vì sự vô học và thiếu
tư cách của các lãnh đạo CSVN. Mời quý thính giả nghe phần Bình Luận
của Hiền Sỹ với tựa đề: "Khi kẻ thất học làm thủ tướng" sẽ được Song
Thập trình bày
NGUYỄN TẤN DŨNG BỊ ĐEM LÀM TRÒ CƯỜI TRÊN ĐÀI TRUYỀN HÌNH PHÁP.
mardi 8 octobre 2013
lundi 7 octobre 2013
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh
Nơi cuối trời em thắp vì sao,
phiên gác buồn anh vẫn lẻ loi
Hầu như mỗi người trong chúng ta đều giữ riêng cho mình những khúc hát, những bài nhạc mình yêu thích nhất. Một bài nhạc cũ đôi lúc không có ý nghĩa gì nhiều lắm đối với người này thế nhưng đối với người khác, mỗi lần nghe lại, như khơi dậy cả “một trời kỷ niệm”. Khi nói về bài nhạc mình yêu thích, người ta cũng thường nói về giọng hát gắn liền với bài nhạc ấy. Không chỉ yêu bài nhạc ấy thôi, có khi người ta còn “yêu” cả giọng hát ấy nữa và chỉ muốn được nghe bài ấy với giọng ấy chứ không phải giọng nào khác. “Bài này là phải nghe Thái Thanh hát” hoặc “bài này không ai hát qua được Thái Thanh”, ta vẫn nghe như vậy. “Bài này” có thể là tên một nhạc phẩm của Phạm Duy, hay của Văn Cao, hay của Phạm Đình Chương…
Người ta có thể thay tên Thái Thanh trong những câu ấy bằng tên một ca sĩ nào khác, và “bài này” có thể là tên một nhạc phẩm của nhạc sĩ nào khác. Một trường hợp khá đặc biệt: khi bài nhạc được yêu thích là của Trần Thiện Thanh thì người ca sĩ hay giọng hát gắn liền với bài ấy nhiều phần lại là… tác giả của bài nhạc: ca sĩ Nhật Trường.....
.............
Nhiều tên trong đơn vị gọi đùa “anh chiến sĩ của mộng mơ”…
Trong một thoáng, tôi “bắt” được câu hát ấy, và trong một thoáng tôi đã nhận ra anh, nhận ra Nhật Trường, nhận ra Trần Thiện Thanh. Anh phải là “anh chiến sĩ của mộng mơ” trong câu hát ấy. Các ca sĩ trẻ trung ấy, thế hệ tiếp nối ấy, đã gọi tên anh như vậy.
Tiết tấu nhộn nhịp của bài hát ấy, những khuôn mặt rạng rỡ ấy, những ánh mắt tươi vui ấy và những bước nhảy sinh động ấy tựa hồ những bàn chân tiếp bước những bàn chân, những thế hệ tiếp nối những thế hệ, rộn ràng theo nhau lên đường đi xây lại những ước mơ chưa thành tựu của những người đã nằm xuống cho một ngày mai tươi sáng về trên quê hương.
Nỗi mất mát, thiệt thòi lớn nhất sau cái chết của Nhật Trường-Trần Thiện Thanh là chúng ta mất đi một lúc đến hai con người nghệ sĩ, một ca sĩ và một nhạc sĩ, rất gần gũi với quần chúng và rất được quần chúng yêu mến. Những mất mát, thiệt thòi ấy làm sao có thể bù đắp được!
Nhật Trường, hay Trần Thiện Thanh, ông không dễ gì chết được, không hẳn là theo cách mà người ta vẫn gọi ông, “Anh không chết đâu anh”, mà bởi vì ông vẫn sống cùng với những bài hát của ông, cùng với tiếng hát của ông. Những bài hát vẫn còn ở lại cho dù người nhạc sĩ ấy, người ca sĩ ấy đã đi xa. Những bài hát mỗi lần nghe cất lên từ giọng hát nào là mỗi lần người ta lại nhớ đến ông, lại nhớ đến tiếng hát ông, và lại nói với vẻ tiếc nhớ, ngậm ngùi, “Bài này không ai hát qua được Nhật Trường”. Và cứ mỗi lần nghe nhắc đến tên ông như thế, ta cứ ngỡ như ông vẫn còn quanh quẩn đâu đây, ngỡ như ông vẫn còn ở với chúng ta, như là một câu hát của ông vẫn được nhiều người nghe, nhiều người hát, “Anh vẫn sống thênh thang trong lòng muôn người biết thương đời lính”.
Cám ơn Nhật Trường, cám ơn tiếng hát đã gợi nhớ trong ta những kỷ niệm ấm áp về những ngày vui mơ hồ và những tháng năm tươi đẹp.
Đối với những người từng có một thời yêu thích những khúc hát Trần Thiện Thanh, từng có một thời rung cảm vì giọng hát Nhật Trường, có lúc nào bất chợt nghe lại giọng hát nồng nàn, tha thiết ấy cất lên đâu đó, ngỡ như bất chợt lật lại những trang sách cũ, lòng bồi hồi gặp lại những bông hoa ép khô của một mùa kỷ niệm. Những khúc hát êm đềm và quen thuộc ấy luôn đánh thức trong ta những giấc mơ ngọt ngào, luôn gợi lại trong ta nỗi tiếc nhớ xa xôi về tiếng hát của một mùa nào lãng mạn.
Rồi đến một chiều phai nắng…
lê hữu
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh - Nhạc sĩ của Tình yêu của Lính và của Quê Hương
____________________
Nhạc Chủ Đề: Hát Cho Quê Hương Đổ Nát - Đức Cường thực hiện
__________________
Nhạc sĩ Trần Thiện Thanh với Chân Trời Tím - Bích Huyền thực hiện
Nhạc Sĩ Minh Kỳ
Bài viết của Quỳnh Giao:
“Thời ấy, nhà nào cũng có radio để nghe nhạc, ngoài ra buổi tối lại có những chương trình phụ diễn tân nhạc trước khi chiếu phim. Tân nhạc không còn là thú tiêu khiển của nam thanh nữ tú ở thành phố, mà còn được phổ biến tới nhiều nơi khác, đến các cô gái quê, các bà già trầu, và cả một thành phần hùng hậu là các anh lính chiến!Trong số các tác giả vừa kể, thì Minh Kỳ là người sáng tác đa dạng nhất. …
Vào giai đoạn này, Minh Kỳ sống tại Nha Trang, trong quân ngũ, cùng những người bạn từ miền Bắc mới vào như Ðan Thọ, Văn Phụng. Những ca khúc mang dấu ấn của ông như Dòng Thời Gian, Nha Trang, Nhớ Nha Trang, Tiễn Bạn… được sáng tác vào thời gian ấy, kể cả hai ca khúc viết về Nha Trang với lời của Hồ Ðình Phương.Thật không ngần ngại chút nào khi nói rằng chưa ai qua mặt Hồ Ðình Phương trong lời từ về một địa danh, một thành phố! Ca khúc “Nhớ Về Ðà Lạt” của Hoàng Trọng cũng do Hồ Ðình Phương viết lời ca. Hãy nghe lại hay hát lại cả hai bài “Nha Trang” và “Nhớ Nha Trang” với nét nhạc Minh Kỳ thì mình thấy yêu thành phố miền cát trắng ngần nào.Cả hai bài đều viết trên điệu slow. Nhạc thuật mà Minh Kỳ sử dụng là những intervalles (quãng âm) rộng rãi, nghe như tiếng sóng rập rờn.
Trình bày: Vân Khánh
Người Em Vỹ Dạ (Tôn Nữ Thụy Khương - Minh Kỳ)
Trình bày: Bảo Yến
Chuyến Tàu Hoàng Hôn
Sáng tác: Minh Kỳ - Hoài Linh
Trình Bài: Đặng Thế Luân
Thương Về Xứ Huế (ST: Minh Kỳ)
Trình bày: Hà Thanh & Hoàng Oanh
Thương Về Xứ Huế (Minh Kỳ)
Trình bày: Vân Khánh
Buồn Ga Nhỏ (Minh Kỳ - Nguyễn Hiền)
Trình bày: Bảo Yến
Mấy độ thu về (Minh Kỳ) 1995 Lời bài hát
Trình bày: Lê Uyên
Đà Lạt hoàng hôn (Minh Kỳ - Lê Dinh)
Trình bày: Hoàng Lan
Hát Để Tặng Anh (ST: Minh Kỳ)
Trình bày: Mai Thiên Vân
Nha Trang (Minh Kỳ - Hồ Đình Phương) 2007
Trình bày: Hà Thanh & Phương Thảo & Ngọc Lễ
Mưa trên phố Huế (Minh Kỳ)
Trình bày: Ngọc Hạ
NGỌC LAN, CÁNH HOA MONG MANH…
NGỌC LAN, CÁNH HOA MONG MANH…
.
Với chất giọng ngọt ngào, trữ tình, Ngọc Lan nhanh chóng được khán
giả biết đến và đã được các trung tâm mời ghi âm, xuất hiện thường
xuyên tại vũ trường Ritz. Ngọc Lan đạt được đỉnh cao của tiếng tăm từ
khi cộng tác với trung tâm nhạc Mây trên những chương trình video
Hollywood Nights, đặc biệt sau khi thực hiện hai chương trình video đặc
biệt Như em đã yêu anh và Mặt trời bên kia mùa hạ của đạo diễn Đặng
Trần Thức. Ngọc Lan được yêu thích qua nhiều nhạc phẩm nước ngoài lời
Việt, như Mưa trên biển vắng, Dòng sông tuổi nhỏ (La Maritza)... Cô
cũng trình bày nhiều ca khúc tiếng Pháp, những nhạc phẩm của Phạm Duy,
Trịnh Công Sơn, Ngô Thụy Miên, Đức Huy... Cô hát ở rất nhiều thể loại
nhạc và dòng nhạc, hiện nay theo một số người sưu tầm nhạc, cô đã trình
bày trên 800 ca khúc và trên 40 video clip . Sau đó Ngọc Lan đột ngột
không xuất hiện nữa và tạo nên nhiều tin đồn. Năm 1994 cô xuất hiện
trở lại trong một số chương trình, và cũng trong năm đó, Ngọc Lan thành
hôn với nhạc sĩ Kevin Khoa. Sau một thời gian dài bị chứng bệnh đa
thần kinh hóa sợi hành hạ và bị hạn chế tầm nhìn, Ngọc Lan trút hơi thở
cuối cùng vào hồi 8 giờ 25 sáng ngày 6 tháng 3 năm 2001 tại bệnh viện
Vencor, Huntington Beach, Nam California.
Đám tang của cô được rất đông đảo người ái mộ tham dự. Trong dịp này,
nhạc sĩ Anh Bằng đã viết ca khúc "Vĩnh biệt một loài hoa" để vĩnh biệt
cô, có những câu sau : Người con gái ấy mang tên loài hoa. Mắt biếc
suối trong, mi cong ngọc ngà Loài hoa yêu ấy, bây giờ đã xa, bây giờ đã
xa... ...Ngọc Lan! Ngọc Lan! Sao nỡ ra đi vội vàng. Ôi! Tiếng kinh
đêm cầu hồn, như tiếng ai ca thật buồn. Ngọc Lan! Ngọc Lan! Vĩnh viễn
buông tay phận người. Thôi hết trăm năm đọa đầy. Một nấm mồ, yên đời
đời ...
Phần 1
Phần 2
Ca Nhạc Sĩ Duy Khánh
Duy Khánh (1938-2003)
một giọng ca vàng truyền cảm
đầy tình tự dân tộc
Lưu đày trên quê nhà:
Sau biến cố 30 tháng tư 1975, tôi gặp anh một lần tại nhà anh Nguyễn Văn Dục, là người anh kế Duy Khánh. Sau đó, tôi vào trại tù cải tạo ròng rã 10 năm, còn anh ở lại lăn lóc với cuộc sống mới không lối thoát. Xin đừng ai trách anh đã sáng tác bản Sao Ðành Bỏ Quê Hương để Việt Cộng dùng làm lợi khí tuyên truyền khi những làn sóng ngươi bò nước ra đi tìm tự do. Là một ca sĩ chuyên nghiệp, là một người lính Chiến tranh Chính trị, lại thuộc một gia đình mà Việt Cộng đánh giá đại phản động; tất cả anh chị em, người thì đã ra đi, người thị bị tù cải tạo lâu dài, mọi phương kế sống của anh bị phong toả hoàn toàn. Anh cô đơn và tuyệt vọng thực sự. Khi các đoàn ca nhạc được phép hoạt động lại, Duy Khánh mượn danh Thông Tin Văn Hóa địa phương lập đoàn Quê Hương, quy tụ nhiều nghệ sĩ tài danh miền Nam trước 1975, như các nhạc sĩ Châu Kỳ, Nhật Ngân, và các ca sĩ Ngọc Minh, Nhã Phương, Bảo Yến v.v... rất thành công.
Lúc đó anh làm được rất nhiều tiền, đời sống có phần khá hơn trước nhiều, nhưng tâm trạng vẫn là buồn. Anh uống quá độ và có lẽ do đó gây ra bệnh tình hôm nay.
Tôi có nghe nói đến bản nhạc Ðiệu Buồn Chia Xa nhưng không rõ ra đời tại Mỹ vào năm nào nào. Nhưng khi xem anh hát bài Người Lính Già Xa Quê Hương, tôi thấy hình ảnh của chính mình trong tương lai. Ngậm nhấm nỗi căm hờn mà nhìn ngày tháng đi qua nhanh trên đất khách quê người; tưởng lại một thời oanh liệt xưa và ước mong một ngày về tươi sáng.
Tôi gặp lại anh năm 1988 tại Vũng Tàu. Khi này anh đã thành hôn với chị Thúy Hoa. Anh ra Vũng Tàu tổ chức nhạc hội rất thành công. Người miền Nam vẫn hâm chuộng giọng ca tuyệt vời của anh. Anh cũng thăm dò đường vượt biên nhưng thấy vô cùng hiểm nguy. Lúc đó đã có chương trình đoàn tụ và HO, nên tôi khuyên anh nán chờ.
Những ngày cuối đời:
Duy Khánh đã đến Hoa Kỳ vào ngày 10-8-1988 qua sự bảo lãnh của người em là Nguyễn Thị Giáng Tuyết. Trên đất tự do, lần cuối cùng tôi đến thăm anh trong một căn nhà nhỏ ở Anaheim, Orange County, năm 1994. Ở đây anh sống hơi chật vật cùng chị Thúy Hoa và ba con, một trai và hai gái. Anh đã trông xuống sắc lắm. Nhiều người cho rằng đó là hậu quả của những năm dài sống trong chế độ Cộng sản. Buồn và vô vọng, anh đã uống nhiều rượu. Các loại rượu quốc doanh toàn là chất độc hoá học mà các công ty nhà nước làm ăn cẩu thả miễn sao thu được nhiều lợi nhuận. Anh có vài lần ngõ ý muốn đi Austin hát, và nhờ tôi tổ chức giùm các chương trình nhạc hội. Tôi phần không có khả năng tổ chức, phần e rằng giọng hát của anh không được giới trẻ ưa chuộng nên chỉ ầm ừ qua chuyện. Nghệ sĩ sân khấu hay điện ảnh khi về chiều, còn có thể đóng các vai lão. Còn ca sĩ khi đã lớn tuổi, làn hơi không còn phong phú, thì khó kiếm được chỗ đứng cạnh tranh cùng các ca sĩ mới lên tươi tắn và giọng ca trong trẻo. Người nghệ sĩ biết dừng lại vào lúc mình đạt đến tột đỉnh vinh quang của nghệ thuật là hay nhất. Vì luôn luôn để lại trong lòng người hâm mộ hình ảnh huy hoàng nhất, tươi đẹp nhất của mình.
Tôi có nghe anh hát trong vài băng nhạc Asia và đĩa CD. Nghe anh mà lòng cứ tê tái, nước mắt cứ chực tuôn trào vì giọng ca của anh vẫn còn còn phong phú và truyền cảm như xưa. Nghe anh mà hình dung hình ảnh quê nghèo và những người nông dân tả lơi lam lũ trên cánh đồng đã cằn cỗi vì nắng hạ mưa đông. Nghe anh để tưởng như những âm thanh trầm bổng của chuông chùa Thiên Mụ vang lên trong buổi chiều tịch mịch bên dòng sông Hương. Nhưng ngoại hình anh thì không còn ăn ảnh nữa. Khuôn mặt anh đã nhiều nếp hằn nhọc nhằn năm tháng chồng chất. Anh vẫn phải hát, vì ngoài tình yêu gắn bó của nghệ thuật, đó còn là sinh kế của anh. Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ!
Bạn bè đã hết lòng vì anh. Một tháng trước ngày anh mất, ngày 10 tháng 1, họ đã tổ chức một nhạc hội khiêu vũ mang chủ đề Tạ Tình Tiếng Hát và Giòng Nhạc Duy Khánh với sự góp mặt của các nam, nữ ca sĩ như: Thanh Thúy, Thanh Mai, Kim Tuyến, Nguyễn Hưng, Hoàng Oanh, Phương Hồng Quế, Trần Quốc Bảo, Bảo Yến... thu hút khoảng 600 khách mộ điệu tại vũ trường Majestic, Huntington Beach. Ðêm nhạc hội thành công vượt ngoài sự mong ước của ban tổ chức.
Sau nhiều năm tháng ra vào bệnh viện vì những căn bệnh trầm kha, Duy Khánh đã từ giã gia đình và bạn bè, khán giả hâm mộ để đi vào miền vĩnh hằng vào lúc 12 giờ trưa ngày 12 tháng 2 năm 2003 tại bệnh viện Fountain Valley, Orange County, California. Anh hưởng thọ 65 tuổi (1938-2003). Tang lễ của anh đã quy tụ hầu như tất cả giới văn nghệ sĩ Việt Nam tại hải ngoại; trong đó Phạm Duy đã nói lên những tâm tình dầy yêu thương trìu mến và khâm phục đối với anh, một người em, một người bạn mà nhờ đó nhạc của Phạm Duy và nhiều nhạc sĩ khác đã đi vào bất hủ.
Đỗ Văn Phúc
một giọng ca vàng truyền cảm
đầy tình tự dân tộc
Lưu đày trên quê nhà:
Sau biến cố 30 tháng tư 1975, tôi gặp anh một lần tại nhà anh Nguyễn Văn Dục, là người anh kế Duy Khánh. Sau đó, tôi vào trại tù cải tạo ròng rã 10 năm, còn anh ở lại lăn lóc với cuộc sống mới không lối thoát. Xin đừng ai trách anh đã sáng tác bản Sao Ðành Bỏ Quê Hương để Việt Cộng dùng làm lợi khí tuyên truyền khi những làn sóng ngươi bò nước ra đi tìm tự do. Là một ca sĩ chuyên nghiệp, là một người lính Chiến tranh Chính trị, lại thuộc một gia đình mà Việt Cộng đánh giá đại phản động; tất cả anh chị em, người thì đã ra đi, người thị bị tù cải tạo lâu dài, mọi phương kế sống của anh bị phong toả hoàn toàn. Anh cô đơn và tuyệt vọng thực sự. Khi các đoàn ca nhạc được phép hoạt động lại, Duy Khánh mượn danh Thông Tin Văn Hóa địa phương lập đoàn Quê Hương, quy tụ nhiều nghệ sĩ tài danh miền Nam trước 1975, như các nhạc sĩ Châu Kỳ, Nhật Ngân, và các ca sĩ Ngọc Minh, Nhã Phương, Bảo Yến v.v... rất thành công.
Lúc đó anh làm được rất nhiều tiền, đời sống có phần khá hơn trước nhiều, nhưng tâm trạng vẫn là buồn. Anh uống quá độ và có lẽ do đó gây ra bệnh tình hôm nay.
Tôi có nghe nói đến bản nhạc Ðiệu Buồn Chia Xa nhưng không rõ ra đời tại Mỹ vào năm nào nào. Nhưng khi xem anh hát bài Người Lính Già Xa Quê Hương, tôi thấy hình ảnh của chính mình trong tương lai. Ngậm nhấm nỗi căm hờn mà nhìn ngày tháng đi qua nhanh trên đất khách quê người; tưởng lại một thời oanh liệt xưa và ước mong một ngày về tươi sáng.
Tôi gặp lại anh năm 1988 tại Vũng Tàu. Khi này anh đã thành hôn với chị Thúy Hoa. Anh ra Vũng Tàu tổ chức nhạc hội rất thành công. Người miền Nam vẫn hâm chuộng giọng ca tuyệt vời của anh. Anh cũng thăm dò đường vượt biên nhưng thấy vô cùng hiểm nguy. Lúc đó đã có chương trình đoàn tụ và HO, nên tôi khuyên anh nán chờ.
Những ngày cuối đời:
Duy Khánh đã đến Hoa Kỳ vào ngày 10-8-1988 qua sự bảo lãnh của người em là Nguyễn Thị Giáng Tuyết. Trên đất tự do, lần cuối cùng tôi đến thăm anh trong một căn nhà nhỏ ở Anaheim, Orange County, năm 1994. Ở đây anh sống hơi chật vật cùng chị Thúy Hoa và ba con, một trai và hai gái. Anh đã trông xuống sắc lắm. Nhiều người cho rằng đó là hậu quả của những năm dài sống trong chế độ Cộng sản. Buồn và vô vọng, anh đã uống nhiều rượu. Các loại rượu quốc doanh toàn là chất độc hoá học mà các công ty nhà nước làm ăn cẩu thả miễn sao thu được nhiều lợi nhuận. Anh có vài lần ngõ ý muốn đi Austin hát, và nhờ tôi tổ chức giùm các chương trình nhạc hội. Tôi phần không có khả năng tổ chức, phần e rằng giọng hát của anh không được giới trẻ ưa chuộng nên chỉ ầm ừ qua chuyện. Nghệ sĩ sân khấu hay điện ảnh khi về chiều, còn có thể đóng các vai lão. Còn ca sĩ khi đã lớn tuổi, làn hơi không còn phong phú, thì khó kiếm được chỗ đứng cạnh tranh cùng các ca sĩ mới lên tươi tắn và giọng ca trong trẻo. Người nghệ sĩ biết dừng lại vào lúc mình đạt đến tột đỉnh vinh quang của nghệ thuật là hay nhất. Vì luôn luôn để lại trong lòng người hâm mộ hình ảnh huy hoàng nhất, tươi đẹp nhất của mình.
Tôi có nghe anh hát trong vài băng nhạc Asia và đĩa CD. Nghe anh mà lòng cứ tê tái, nước mắt cứ chực tuôn trào vì giọng ca của anh vẫn còn còn phong phú và truyền cảm như xưa. Nghe anh mà hình dung hình ảnh quê nghèo và những người nông dân tả lơi lam lũ trên cánh đồng đã cằn cỗi vì nắng hạ mưa đông. Nghe anh để tưởng như những âm thanh trầm bổng của chuông chùa Thiên Mụ vang lên trong buổi chiều tịch mịch bên dòng sông Hương. Nhưng ngoại hình anh thì không còn ăn ảnh nữa. Khuôn mặt anh đã nhiều nếp hằn nhọc nhằn năm tháng chồng chất. Anh vẫn phải hát, vì ngoài tình yêu gắn bó của nghệ thuật, đó còn là sinh kế của anh. Con tằm đến thác vẫn còn vương tơ!
Bạn bè đã hết lòng vì anh. Một tháng trước ngày anh mất, ngày 10 tháng 1, họ đã tổ chức một nhạc hội khiêu vũ mang chủ đề Tạ Tình Tiếng Hát và Giòng Nhạc Duy Khánh với sự góp mặt của các nam, nữ ca sĩ như: Thanh Thúy, Thanh Mai, Kim Tuyến, Nguyễn Hưng, Hoàng Oanh, Phương Hồng Quế, Trần Quốc Bảo, Bảo Yến... thu hút khoảng 600 khách mộ điệu tại vũ trường Majestic, Huntington Beach. Ðêm nhạc hội thành công vượt ngoài sự mong ước của ban tổ chức.
Sau nhiều năm tháng ra vào bệnh viện vì những căn bệnh trầm kha, Duy Khánh đã từ giã gia đình và bạn bè, khán giả hâm mộ để đi vào miền vĩnh hằng vào lúc 12 giờ trưa ngày 12 tháng 2 năm 2003 tại bệnh viện Fountain Valley, Orange County, California. Anh hưởng thọ 65 tuổi (1938-2003). Tang lễ của anh đã quy tụ hầu như tất cả giới văn nghệ sĩ Việt Nam tại hải ngoại; trong đó Phạm Duy đã nói lên những tâm tình dầy yêu thương trìu mến và khâm phục đối với anh, một người em, một người bạn mà nhờ đó nhạc của Phạm Duy và nhiều nhạc sĩ khác đã đi vào bất hủ.
Đỗ Văn Phúc
Tưởng Niệm tiếng hát Duy Khánh
Tiếng hát DUY KHÁNH
Người Lính Già Xa Quê Hương (Duy Khánh)
Đi Tìm Bóng Mát Quê Hương
Tiếng Hát Và Tác Phẩm (Duy Khánh)
Quê Ta Ơi (Duy Khánh)
Sớm Muộn Tôi Cũng Về
Ngày Con Về (Duy Khánh)
Lính Và Đời Lính (Duy Khánh)
Gửi Người Về Cát Bụi (Duy Khánh)
Hòn Vọng Phu (Duy Khánh)
Tạm Biệt
Inscription à :
Articles (Atom)