Thành phố Sài Gòn năm đó ngay trong đêm giao thừa,khi tiếng pháo đón mừngXuân
Mậu Thân 1968, thì bọn cs khát máu đã mỡ cuộc tổng tấn công, giết chết
rất nhiều người Dân vô tội, thân xác của người Dân và của bọn đặc công
vc chồng chất đầy trên đường phố Sài Gòn, và nhà cửa tan nát hết vào
những ngày Tết Mậu Thân 1968 .
Những người Lính VNCH chúc Tết Mậu Thân 1968 xong là phải đánh đuổi dẹpsạch bọn cộng sản dã man đó ra khỏi thành phố để giữ bình yên cho người dân Sài Gòn.
Năm 1981, tôi được gọi tên ra
khỏi nhà tù Cộng Sản. Hơn sáu năm tù là tiêu chuẩn thấp nhất cho tù
quân, cán, chính, đảng phái, tôn giáo Việt Nam Cộng Hòa. Ðảng Cộng Sản
Việt Nam đúng là thiên tài trong việc kích động người dân miền Bắc căm
thù đồng bào miền Nam tàn tệ như trong bài hát “Giải Phóng Miền Nam”:
“Ôi xương tan máu rơi lòng hận thù ngất trời...” Miền Nam đang sống yên
lành, đâu có động chạm gì đến miền Bắc, không gây thù chuốc oán với với
miền Bắc, để họ căm thù, rồi với súng đạn của Nga, Tàu, họ kéo rốc vào
miền Nam bắn giết, giật mìn xe đò, pháo kích vào trường học, chôn sống
đồng bào vô tội? Tuyên truyền “Chống Mỹ cứu nước” là ngụy biện. Theo
lệnh Cộng Sản quốc tế, từ năm 1959, Việt Cộng đã mở đường Trường Sơn 59
để xâm lăng miền Nam, rồi thành lập mặt trận bù nhìn “Giải Phóng Miền
Nam” ngày 10 tháng 12 năm 1960 để đánh phá Việt Nam Cộng Hòa. Mãi đến
năm 1964, quân Mỹ mới đổ bộ Ðà Nẵng để “be bờ” Cộng Sản. Chính Lê Duẫn,
tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam tuyên bố nhiều lần rằng “Ta đánh đây
là đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”
Tất cả xung quanh anh bầu khí thật gớm ghiếc với những âm thanh lao xao của trận đánh,
nhưng người ta có thể đọc được lời khẩn cầu trong đôi mắt của anh. Đối
với người lính TQLC Mỹ bị thương này và đối với những người khác đã tham
gia trận đánh ở Huế,
vành đai trận chiến được đo bằng tầm với của một cánh tay, và diễn tiến
trận chiến thì theo những đống gạch có thể chiếm và giữ được hay bị mất.
Vào lúc đỉnh cao của cuộc tổng tấn công Tết Mậu Thân, việt cộng và quân
chính quy bắc việt đã chiếm được nhiều vị trí trong Thành cổ có tường
bao quanh của TP Huế, trung tâm của học vấn và nơi ở xưa của các hoàng
đế VN được tô điểm sơn son thếp vàng. Bằng không kích, pháo binh và tấn
công trên bộ, các binh sĩ Mỹ và QLVNCH đã tiến vào Thành cổ dưới hỏa lực
tập trung của địch. Đã phải mất 490 sinh mạng, 2.252 binh sĩ bị thương
và 25 ngày hãi hùng mới giành lại được Huế hoặc những gì còn lại của
Huế. Hơn bất kỳ thứ gì khác ở VN cho đến nay, số phận của Huế cho thấy
rõ sự
trớ trêu đáng ghét mà chiến tranh đã rơi vào, đó là việc phá hủy ngay
chính những thứ mà Hoa Kỳ có mặt ở đó để bảo vệ.
Tết của Việt Nam (hay còn gọi đầy đủ là Tết Cả, Tết Ta, Tết Âm lịch, Tết
Cổ truyền, năm mới hay chỉ đơn giản Tết) là dịp lễ quan trọng nhất của
Việt Nam được hình thành từ nền văn minh lúa nước và đời sống nông
nghiệp của dân tộc Việt. Chữ "Tết" do chữ "Tiết" (節) mà thành.[1] Tết cổ
truyền cũng được gọi là "Tết Nguyên đán". Hai chữ "Nguyên đán" (元旦) có
gốc chữ Hán; "nguyên" có nghĩa là sự khởi đầu hay sơ khai và "đán" là
buổi sáng sớm, cho nên đọc đúng phiên âm phải là "Tiết Nguyên Đán". Tết
cổ truyền của Việt Nam được người Trung Quốc hiện nay gọi là Xuân tiết
(春節) hoặc Nông lịch tân niên (農曆新年), còn tết của Trung Quốc ngày nay lại
là Tết dương lịch tức ngày 1 tháng 1 hằng năm. Nhưng với cộng đồng
người Hoa ở Đài Loan, Hồng Kông hay nhiều nước khác, Tết Nguyên Đán vẫn
là tết cổ truyền của họ. Điều này cũng phản ánh Tết không phải của người
Hoa Bắc và vùng Hoa Nam (Đài Loan, Hồng Kông, Quảng Châu...) vốn là đất
Việt xưa.
Không cần phải giới thiệu dài dòng, chắc chắn mọi người đều biết AVT là tên của một ban tam ca trào phúng đã đi vào lịch sử âm nhạc Việt Nam với tính chất châm biếm và hài hước, nhiều khi xen lẫn với một sự mỉa mai của nó.
AVT đã trở thành một tên tuổi thật gần gũi với mọi người bằng những nhạc phẩm lột tả được hết mọi khía cạnh của cuộc sống hằng ngàytrong nhiều hoàn cảnh khác biệt của xã hội. Những lời ca dí dỏm trong những nhạc phẩm do AVT trình bầy đã mang lại niềm vui cho mọi người từ suốt gần 50 năm qua đã đóng góp khá nhiều vào kho tàng văn hóa dân gian cũng như đã trở thành một lọai văn chương truyền khẩu rất phổ thông.
Tôi ít viết thơ tình. Không phải vì tâm hồn tôi khô khan, lạnh cảm nhưng
chỉ vì một cảm xúc riêng tư chưa kịp dâng lên đã bị những ưu tư chung
đè xuống. Đất nước nghèo nàn, quê hương xa xôi, lòng người ly tán trở
thành những gánh nặng không rời. Nặng đến nỗi nhiều khi tôi tưởng chừng
nếu không có sự đóng góp của mình đất nước sẽ khó mà thay đổi. Thật ra,
không phải thế. Tôi chỉ thương cho quê hương khốn khó mà nghĩ thế thôi.
Không có tôi mùa đông vẫn ra đi và mùa xuân sẽ đến.