Làm thinh-Tiểu Tử-Triệu Phổ (1)
mardi 24 mai 2022
dimanche 22 mai 2022
samedi 21 mai 2022
Người Bán Liêm Sỉ - Tiểu Tử
Hôm nay là ngày ông đi bán chiếc xe đạp của ông. Ông đã tính kỹ: đạp xe ra chỗ thằng nhỏ sửa xe đạp ở góc đường xin nó cho đứng nhờ để bán; ở đó người qua lại cũng đông và người ghé vào bơm bánh hay sửa xe cũng thường; thế nào cũng có người hỏi mua. Sau khi lau chùi sạch sẽ chiếc xe, ông lấy một miếng bìa cứng viết lên đó “Bán xe đạp” rồi khoét lỗ xỏ sẵn dây để mang ra cột tại chỗ. Vừa làm ông vừa nghĩ đến thân phận của mình, đến cái liêm sỉ mà ông đã đeo đẳng từ bao nhiêu năm. Ông cười chua chát: “Cái liêm sỉ không giá trị bằng chiếc xe đạp!”. Bỗng ông nẩy ra một ý, vừa hài hước vừa táo bạo: “Tại sao mình không treo bảng bán cái liêm sỉ? Cười chơi, sợ gì?”. Vậy là ông lấy một miếng cạc-tông, nắn nót viết lên đó hàng chữ “Bán cái liêm sỉ. Bảo đảm 20 năm chưa sứt mẻ”. Khoét lỗ xỏ dây xong, ông cho hết vào túi xách, đạp xe ra ngõ.
vendredi 20 mai 2022
Người giữ mầm cho Văn chương miền Nam
jeudi 19 mai 2022
Saigon , quán cà phê và tuổi lang thang - Nguyễn Mạnh An Dân
Bạn đã uống cà-phê nhiều, bạn biết mà, muốn phà một ly cà- phê
tuyệt vời đâu có khó: Cà-phê Sẻ loãng nước nhưng đậm mùi thơm, cà- phê
Mít đặc quánh mà vô vị, hãy chọn một tỷ lệ pha trộn thích hợp là đã đi
được 70% đoạn đường rồi; muốn kẹo thêm nữa hã? Muốn hưởng cái cảm giác
chát chát, tê tê đầu lưởi phải không? Dễ mà, thêm vào chút xác cau khô
là xong ngay. Bạn muốn có vi. Rhum, thì Rhum; bạn thích cái béo béo,
thơm thơm của bơ, cứ bỏ chút Beurre Bretain vào.
Bạn hỏi tôi nước mắm nhỉ để làm gì à? Chà, khó quá đi, nói làm sao
cho chính xác đây! Thì để cho nó đậm đà. Đậm làm sao? Tôi không biết,
không tả được, mời bạn hãy thử và tự cảm lấy. Bạn đòi phải có tách sứ,
thìa bạc; bạn nói phải nghe nhạc tiền chiến, phải hút Capstan mới đã
đời, thú vị phải không? Thì đó, bạn đã có đủ hết những gì bạn cần sao
không tự pha ra mà uống, lại cứ đòi đi uống cà- phê tiệm, dị hợm không?Nói vậy chứ tôi biết, tôi không trách bạn đâu. Cà- phê ngon chỉ mới được một nửa, nhưng chúng ta đâu chỉ cần uống cà- phê, chúng ta còn ghiền “uống” con người cà- phê; “uống” không khí và cảnh sắc cà- phê; “uống” câu chuyện quănh bàn cà- phê và nhiều thứ nữa. Vậy thì mời bạn đi với tôi, quanh quanh Sài Gòn làm vài ly chơi. Dĩ nhiên là tưởng tượng, cả bạn và tôi đều biết, đã xa rồi, biền biệt lắm rồi, ngày đó.
Trò chuyện với một người lính Nghĩa Quân - nguoiviettudo
Rất vui được nói chuyện với chú. Chú có thể cho biết tên tuổi, cấp bậc, đơn vị:
– À , tôi tên Nguyễn Văn Ba, Trung Đội trưởng Nghĩa Quân, sáu mươi sáu tuổi.
– Ngày 30/4/75 chú còn ở trong quân đội?
– Tới ngày 6/5/75…
– Nghĩa là chú vẫn cầm súng sau 30/4/75?
– Tụi tôi vẫn chiến đấu mặc dù đã biết có lệnh đầu hàng.
– Chú nghĩ gì về cuộc chiến tranh VN?
– Rất đơn giản : bên mình (VNCH) phải tự vệ vì bị bên kia ( VC) tấn công. Hễ buông súng là chết….
– Chú có thể giải thích rõ hơn một chút.
– Tụi nó đánh mình, phá hoại nhà cửa đất nước mình, bổn phận mình là phải chống trả để tự vệ. Cũng giống như bị cướp vào nhà, mình không muốn vợ con bị hại thì mình phải chống lại.
– À , tôi tên Nguyễn Văn Ba, Trung Đội trưởng Nghĩa Quân, sáu mươi sáu tuổi.
– Ngày 30/4/75 chú còn ở trong quân đội?
– Tới ngày 6/5/75…
– Nghĩa là chú vẫn cầm súng sau 30/4/75?
– Tụi tôi vẫn chiến đấu mặc dù đã biết có lệnh đầu hàng.
– Chú nghĩ gì về cuộc chiến tranh VN?
– Rất đơn giản : bên mình (VNCH) phải tự vệ vì bị bên kia ( VC) tấn công. Hễ buông súng là chết….
– Chú có thể giải thích rõ hơn một chút.
– Tụi nó đánh mình, phá hoại nhà cửa đất nước mình, bổn phận mình là phải chống trả để tự vệ. Cũng giống như bị cướp vào nhà, mình không muốn vợ con bị hại thì mình phải chống lại.
Sài Gòn chuyện đời của phố: Quán cơm - phòng trà Anh Vũ
Quán Anh Vũ là cái tên ban đầu của quán văn nghệ, quán cơm nghệ sĩ và
sinh viên Anh Vũ, thành lập từ sáng kiến của ông Võ Đức Diên, một kiến
trúc sư và cũng là một nghệ sĩ.
Người bạn của tôi, sống ở khu vực gần cầu Trương Minh Giảng, xưa
gọi là khu xóm Vẹc (do từ cái tên cũ Eyriaud Des Vergnes thời Pháp thuộc
của đường Lê Văn Sỹ, Q.3 hiện nay), kể chuyện chị mình, nay cũng đã hơn
70 tuổi:
Năm 20 tuổi và đang là sinh viên, khoảng đầu thập niên 1960, chị
náo nức khi đọc báo và biết có cuộc thi tuyển lựa diễn viên đóng xi nê
ma ở quán Anh Vũ, đường Bùi Viện. Vốn là cô gái gốc Bắc khá xinh xắn ở
khu di cư Bùi Phát, chị đánh liều đi dự tuyển, không xin phép gia đình
(vì có xin cũng không được phép).
mardi 17 mai 2022
Inscription à :
Articles (Atom)