I. Cộng sản là thế:
Dưới chế độc cộng sản, người dân bị ép buộc một cuộc sống như một con
vật. Tức là chỉ chăm chú tới miếng ăn, rồi trau chuốt cho bộ lông của
mình thì được khuyến khích. Xin lấy ví dụ như người ta khuyên thanh niên
phải quên đi thực tại đảng cộng sản đã bán Hoàng – Trường Sa cho Tầu
cộng. Thanh niên cứ lo kiếm tiền và ăn chơi đi còn tất cả đã có đảng lo
giùm. Đây là một trong những điều hết sức nguy hiểm. Ngược lại những ai
muốn sống như một con người chân chính như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thi
Minh Hạnh, Nguyễn Văn Hải… thì đảng sẽ tìm cách hãm hại và bỏ tù. Lý do
thật đơn giản là đảng cộng sản muốn ngu dân, muốn toàn trị để dễ dàng
bán nước, tham nhũng và vơ vét của nhân dân. Nếu không sớm chấm dứt tình
trạng như thế này thì Việt Nam chúng ta sẽ tiếp tục băng hoại đạo đức,
suy thoái trí tuệ cũng như hèn nhục với giặc và cuối cùng là nguy cơ mất
nước sẽ hiện hữu rõ nét hơn hết. Vậy đâu là nguyên nhân chính của một
Việt Nam điêu tàn và mờ mịt tương lai như ngày nay? Không quá xa xôi mà
chính là đảng cộng sản. Nói cách khác Nguyên nhân của tất cả mọi nguyên
nhân là chính đảng cộng sản.
Nếu không có đảng cộng sản thì không có 3 triệu người Việt Nam bị giết
trong chiến tranh, trên đường vượt biên sau cuộc chiến mà chính Lê Duẩn
đã khẳng định là “đánh cho Liên Xô, đánh cho Trung Quốc”. Nếu không có
đảng cộng sản thì đã không có hàng mấy chục ngàn người Việt Nam tiếp tục
chết phanh thây trên đường xá, trong công xưởng, trong và ngoài bệnh
viện vì tưởng đến bệnh viện là được chữa trị. Vì thực chất tất cả các bộ
máy từ y tê, giao thông, công đoàn… đều là của đảng mà đảng thì không
bao giờ biết lo cho người dân mà chỉ chăm chú vơ vét để vinh thân phì
gia cho các lãnh đạo mà thôi.
Nếu không có đảng cộng sản thì đã không có chế độ độc tài và độc ác như
hiện nay. Nếu không có đảng cộng sản thì đã không có một chế độ Công An
Trị, Kiêu Binh. Chế độ công an trị đó đã giết hại không biết bao người
dân vô tội, bỏ tù không biết bao nhiêu người yêu nước và đấu tranh cho
dân chút tự do. Và nếu không có nó thì đã không có một xã hội vô luật
pháp. Vì thực tế đảng nắm tất cả quyền bính trong tay để xây dựng nên
một xã hội dùng luật rừng thay cho một rừng luật. Chính vì vậy người dân
có kêu oan vì mất đất, vì bị công an vô cớ hành hung cũng chỉ được đáp
lại là những sự im lặng đáng sơ. Nếu trong một xã hội Tự Do Dân Chủ,
luật pháp nghiêm minh công bằng, thì những tên công an kia sẻ không dám
tự do đánh người. Người dân sẻ giám mở miệng, sẽ mạnh dạn hơn trong mọi
vấn đề của xã hội. Và thảm kịch thảm kịch của cả dân tộc như ngày nay đã
không xảy ra. Nếu không có đảng cộng sản thì những cô gái Việt chúng ta
không phải đi làm osin, hay bán mình cho khách làng chơi nơi xứ người.
Nếu không có đảng cũng sẽ chẳng có những chàng trai bán sức lao động cho
người đời hành hạ nơi đất khách. Thật đau xót cho dân tộc Việt Nam vì
có đảng cộng sản cai trị!
Cả dân tộc Việt Nam chúng ta 80 năm qua đã bị đảng cộng sản biến thành
một đoàn nô lệ, ngày đêm lầm lũi cúi đầu đi kiếm miếng ăn. Ai đồng lõa
với chúng thì được hư danh với vật chất và quyền bính. Ai chống lại
chúng thì đi tù mọt gông hoặc về nơi chín suối. Những yếu tố thuộc về
đời sống tinh thần của một con người, nhân phẩm, nhân quyền. Tất cả
những điều làm cho con người khác con vật, thì hoàn toàn vắng bóng dưới
cái chế độc cộng sản Việt Nam. Một mặt đảng ký công ước nhân quyền với
thế giới, một mặt đảng bịt mồm bịt miệng nhân dân. Đảng nói là vì nước
vì dân những đảng không hề lo cho cụ già, em bé,… đảng chỉ thích dùng
“phí” để thu tiền bòn rút của nhân dân. Đảng nói là “đỉnh cao trí tuệ”
nhưng đảng lại khiến cho đời sống nhân dân vốn đã lầm than nay còn thêm
bi đát bởi lạm pháp gia tăng, giá vàng cao vút, giá xăng đỉnh điểm và
thất nghiệp tràn lan. Như vậy đảng cộng sản đích thực chính là nguyên
nhân dẫn đến mọi khổ đau của dân tộc.
Vì sao đảng phải làm như vậy? Vì đảng không muốn cho nhân dân thức tỉnh.
Đảng muốn ngu dân như cách người Pháp thực dân đã từng làm trước năm
1945. Đảng muốn tất cả vì miếng ăn mà phải hèn, phải nhục để đảng có thể
sai khiến. Để cho đảng có thể ban phát một chút ân huệ. Và cuối cùng là
để mặc cho đảng dâng Việt nam dần vào tay Trung cộng một cách dễ dàng
cũng như lãnh đạo của đảng có thể làm cha mẹ dân, hút máu của nhân dân.
Nếu cả dân tộc Việt Nam chúng ta đều tỉnh thức, thì sẽ có hàng triệu
Điếu Cày, hàng triệu Phạm Thanh Nghiên, hàng triệu Đỗ Minh Hạnh, Tạ
Phong Tần… Vậy tại sao chúng ta còn chần chờ gì nữa? Hãy đứng lên thưa
các bạn. Chúng ta phải cùng đúng lên để chúng ta đòi lại những gì chúng
ta đã bị đảng cướp mất. Đó là nhân quyền, là tự do, là cuộc sống và cả
giang sơn. Nếu chúng ta bước qua được những sợ hãi bản thân, bước qua
những vật chất tầm thường được giăng ra bởi cái bẫy của đảng. Nếu chúng
ta biết chấp nhận hi sinh bản thân cho dân tộc thì chúng ta sẽ hồi sinh.
Và ngày đó cũng là ngày kết thúc của đảng cộng sản Việt Nam. Chúng sẽ
không còn cơ hội để vơ vét, đàn áp và bắt bớ chúng ta nữa. Chúng cũng
không còn cơ hội để vênh váo với dân và bán nước cho Tầu được nữa.
Chúng ta nên đi vào từng việc làm cụ thể và có ý nghĩa thực tế hơn là
việc chúng ta tiếp tục sa đà vào việc ký, rồi xin cộng sản thực hiện dân
chủ tự do… vì đó là việc không tưởng. Phải nói thẳng một điều là Hiến
Pháp cộng sản soạn ra năm 1992 tương đối đầy đủ và đẹp trừ điều
4,79,88... Tuy nhiên cộng sản chẳng bao giờ thực hiện HP mà thực hiện
luật rừng. Xin ví dụ: cộng sản nói tự do báo chí trong HP nhưng luật Báo
chí lại cấm báo tư nhân. Rõ ràng cộng sản coi luật trên HP, điều này
hết sức ngược đời.
Hơn thế nữa cộng sản không bao giờ lắng nghe hay thay đổi vì nếu mà biết
lắng nghe đã không phải là cộng sản. Chính vì vậy những cái gọi là kêu
gọi cộng sản sửa đổi hay thực thì là điều hoàn toàn không khả thi. Thậm
chí cộng sản có thể bỏ tất cả những điều vô lý như 258 vv... ra khỏi HP
để được tiếng là “dân chủ”. Tuy nhiên để vu oan cho người yêu nước thì
cs thiếu gì các. Chúng có thể cho Người yêu nước tội trốn thuế như
Nguyễn Văn Hải, Lê Quốc Quân vv... Bởi vậy trên thực tế đòi thay đổi HP
cộng sản nhiều khi cũng chưa hẳn đã giải quyết được vấn đề thực sự cho
Việt Nam.
Và một hành động nhãn tiền đang nóng bỏng đã hiện ra trước mắt chúng ta,
cộng sản bày trò sửa HP nhưng rồi vẫn thông qua với tỷ lệ cao tuyệt đối
việc giữ nguyên HP cũ. Vậy thì chúng ta xin chúng được cái gì? Kiến
nghị với chúng được cái gì? Phải chăng chỉ là đàn gẩy tai trâu hoặc nói
cách khác là “Phản biện, phản đối” để mua thời gian cho đảng kịp giao
Việt Nam cho Tàu?
Do đó, điều quan trọng lúc này là tập hợp lực lương dứt khoát lật đổ
cộng sản chứ không phải là mong cộng sản sửa đổi vài điều luật lẻ tẻ. Có
2 lý do chính dẫn đến việc phải dứt khoát với cộng sản đó là:
1/ Chưa có một đảng cộng sản ở một quốc gia nào nhân nhượng cho nhân dân
quyền con người. Cộng sản Việt Nam ngoài độc tài còn là đảng cộng sản
duy nhất bán nước cho ngoại bang.
2/ Chưa bao giờ cộng sản Việt Nam nói mà làm, do đó không thể xin xỏ kẻ
cướp hay tin vào lời hứa của những tên cướp. Vì khi cần được mục đích gì
đó cộng sản nói rất hay rồi lại nhổ toẹt vào điều đó.
Chính vì vậy, cầu xin cộng sản thay đổi là một điều hoàn toàn không thực
tế. Muốn thay đổi chỉ có cách dẹp bỏ cộng sản bằng những việc làm chống
cộng và diệt cộng chứ không phải xin cộng.
II. Việc làm thiết thực:
1. Câu chuyện Hoàng Chi Phong
Theo Thông tín viên nhật báo Le Monde của Pháp tại Hồng Kông ngày
10/12/2012 trong bài viết mang tựa đề “Hoàng Chi Phong, cậu học sinh
thách thức Bắc Kinh” đã nói về một sự kiện chưa từng diễn ra tại đây.
Phong trào do cậu bé 15 tuổi này lãnh đạo đã khiến chính quyền Hồng Kông
phải lùi bước trước ý định áp đặt chương trình “giáo dục lòng yêu nước”
của Trung cộng. Tin này đã được RFI cho đăng trên website của mình.
(Links: http://www.viet.rfi.fr/node/76711 ) - Hoàng Chi Phong (Ảnh: RFI)
Trích đoạn từ RFI như sau: “Bài báo mô tả cậu học sinh với cặp kính cận
có bề ngoài cũng bình thường như các thiếu niên Hồng Kông cùng độ tuổi
15 với cậu. Nhưng bài diễn văn của Hoàng Chi Phong (Joshua Wong Chifung)
với giọng điệu vừa khẩn thiết, lo ngại nhưng vẫn cụ thể, nhắm thẳng vào
mục đích, nhất là trước một rừng micro: cậu bé giải thích vì sao phải
bằng mọi giá phản đối việc áp đặt «chương trình giáo dục đạo đức». Đây
là môn học mới mà Hoàng Chi Phong khẳng định là nhằm tẩy não, mà chính
quyền Hồng Kông định buộc học sinh trung và tiểu học phải theo từ nay
cho đến năm 2016. Cậu bé 15 tuổi đã chiến thắng! Sau nhiều tháng do dự,
một cuộc biểu tình khổng lồ với gần 100.000 người hôm 29/7, nhiều vụ
tuyệt thực trong đó có cả các học sinh tham gia, 10 ngày cắm dùi trước
trụ sở chính quyền hồi tháng Chín, ông Lương Chấn Anh, lãnh đạo đặc khu
Hồng Kông hôm 7/10 cuối cùng đành phải thông báo cho ngưng lại chương
trình này”.
Cậu bé Hoàng Chi Phong, chỉ mới 15 tuổi, nhưng hơn hẳn một số người tự
cho mình là nhà đấu tranh nhưng vẫn ôm khư khư cái thẻ đảng hoặc tuyên
bố bỏ đảng nhưng vẫn một mực ca ngợi “đảng cộng sản có công giành độc
lập, tự do cho Việt Nam. Ở bài này không đề cập đến những lý do mà tôi
cho rằng những công lao mà cộng sản tự rêu rao là hoàn toàn bịa đặt. Nó
đã được trình bày ở “Những sự thật không thể chối bỏ” và “Những sự thật
cần phải biết”. Rõ ràng ở đây cái việc cậu bé Phong làm cho thấy nó là
một việc làm thiết thực, nó không cần xin cho mà nó là phản kháng rõ
ràng với cộng sản.
Cậu bé Hoàng Chi Phong, 15 tuổi, đã sớm biết cái gọi là “giáo dục lòng
yêu nước” của Trung cộng, chỉ là đòn hỏa mù cho một lối nhồi nhét tàn
ác, phi nhân theo chủ nghĩa Cộng sản, biến con người trở thành những con
vật, chỉ biết sống và chết vì đảng cộng sản, và hủy hoại lương tri của
con người. Do đó, Hoàng Chi Phong đã lãnh đạo Phong trào này, và đã
khiến chính quyền Hồng Kông phải lùi bước trước ý định áp đặt chương
trình “giáo dục lòng yêu nước” của Trung cộng.
Hoàng Chi Phong 15 tuổi trở thành “lãnh đạo phong trào chống lại chương
trình “giáo dục lòng yêu nước”, bằng những cách giết người theo chủ
nghĩa Cộng sản. Cậu bé Hoàng Chi Phong, bây giờ là 15 tuổi, nhưng đã có ý
thức từ lúc mới 12 tuổi, đã biết cái nguy hiểm, cái họa của cái gọi là
“giáo dục lòng yêu nước” theo kiểu họ Mao. Đó chính là những việc làm cụ
thể mà chúng ta nên làm thay vì xin và cho với cộng sản. Mà như chúng
ta đã biết cộng sản không bao giờ biết lắng nghe.
2. Câu chuyện Việt Nam:
Ở Hongkong có Hoàng Chi Phong thì Việt Nam cũng không hiếm. Đầu tiên
chúng ta hãy xem trường hợp của Minh Hạnh. Mặc dù bị bắt và hành hạ
trong tù nhưng Hạnh nhất quyết không nhận tội. Trong thời gian gần đây,
bất chấp các lời đe dọa của công an và bệnh hoạn nặng nề mà nghi có
thể là ung thư vú thì từ nhà tù Xuân Lộc, nhà đấu tranh trẻ tuổi
Đỗ Thị Minh Hạnh vẫn cương quyết không nhận tội danh “phá rối an ninh
trật tự” và “chống đối nhà nước” mà bạo quyền cộng sản Việt Nam đã gán
ghép để kết án 7 năm tù đối với cô.
Trong chuyến thăm nuôi mới nhất, cô Minh Hạnh tuyên bố với người mẹ là
đời người chỉ chết một lần, cô muốn cho bạo quyền thấy rằng họ không
được coi thường tinh thần của dân tộc. Cô Hạnh nói với mẹ là “Con không
có tội. Những việc con làm, bất cứ công dân nào cũng có bổn phận phải
làm”.
Mẹ của cô, bà Trần Thị Ngọc Minh, cho biết là bọn công an nỗ lực thuyết
phục bà khuyên nhủ cô Hạnh nhận tội để sớm được trả tự do, nhưng cô Hạnh
tuyên bố là chớ nên tin vào lời hứa của bọn công an. Và Hanh rất tin
vào con đường mình đã chọn là chính nghĩa. Đó chính là một
trong những tín hiệu đáng lạc quan về tinh thần dấn thân của
giới trẻ hiện nay. Nó còn là minh chứng cho tội ác của cộng
sản mà chúng ta phải đấu tranh để giải thoát cho những người
yêu nước như Hạnh. Đồng thời cho chúng ta thấy rằng với cộng sản dứt
khoát phải khẳng khái và không có chỗ cho sự xin cho. Vì cộng sản không
bao giờ biết thương dân và những người yêu nước.
Đỗ Thị Minh Hạnh
Hay một trường hợp khác là cậu bé con của chị Nga, rất đơn giản và thực
tế với khẩu hiệu chống Tàu. Nó khác hẳn với kiểu “mong muốn đảng sửa
sai” của một số người tự cho là nhân sĩ trí thức kiểu xin cho. Đừng nên
tự bào chữa đó là một hình thức đâu tranh vì với cộng sản bao nhiêu năm
nay có súng ống và quân đội, công an thì những gì xin cho kết quả chỉ là
số không tròn trĩnh mà thôi. Vì vậy chúng ta nên chấm dứt tình trạng
viết đơn đề nghị, rồi ký để gửi đến cộng sản vì đó chỉ là những điều vô
nghĩa. Nếu có ký và có tố cáo cộng sản xin hãy gửi nó cho LHQ hay tòa án
quốc tế và các quốc gia đang đấu tranh cho dân chủ tự do sẽ có tác dụng
hơn nhiều so với việc ký và gửi cho một nhà cầm quyền độc tài luôn coi
mình là tất cả. Chả lẽ chúng ta ký thư gửi cho bọn cướp rằng: “Cướp ơi
đừng đàn áp, cướp ơi hãy thực thi nhân quyền đi?” – Đó là một điều quá
vô lý. Còn nếu cho rằng vì đang công khai nên không thể mạnh mẽ đấu
tranh với đảng, vậy xin hỏi tại sao không âm thầm làm việc? Trong đấu
tranh với cộng sản gian manh, tại sao cứ phải dùng những thứ để được nổi
trội để rồi lấy đó làm lý do để tự hạn chế chính bản thân mình, ngụy
biện cho sự van xin không dứt khoát với đảng cộng sản.
Đây là một tấm gương về sự đấu tranh thẳng thắn
III. Một vài gợi ý cụ thể:
Nền dân chủ tại Nga hay Campuchia hiện nay là bài học lớn mà mọi người
đã thấy đó là chế độ tân độc tài với cái đuôi tàn dư cộng sản. Nói cách
khác nó là sản phẩm của dân chủ cuội mà ra. Ngoài ra, bài học Miến Điện
năm 1990 còn đó. Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ của bà Aung San Suu Kyi
đã thắng 392 trong tổng số 485 ghế, chiếm hơn 60% số phiếu và 80% ghế
trong quốc hội trong cuộc bầu cử, nhưng các kết quả của cuộc bầu cử đã
bị SLORC (Hội đồng Khôi phục Trật tự và Luật pháp Liên bang) huỷ bỏ và
họ từ chối giao lại quyền lực. Bà Aung San Suu Kyi và đảng viên của bà
vô tù, bị đánh đập tàn bạo, hành hạ tơi bời.
Hiện nay dù Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ của bà Aung San Suu Kyi đã trở
lại chính trường nhưng với số ghế dành sẵn cho đám quân phiệt Miến, thì
suốt đời bà Aung San Suu Kyi và đảng Liên đoàn Quốc gia vì Dân chủ cũng
chỉ làm cộng cụ phục vụ cho đám quân phiệt Miến đội lốt dân chủ cuội để
biến thành thực dân nội địa Miến Điện mà thôi.
Nếu con đường dân chủ song hành với cộng sản, được nhà nước cộng sản cho
phép hoạt động, cũng sẽ làm công cụ phục vụ cho chế độ dân chủ cuội như
Nga, Campuchia, Miền Điện mà nạn nhân chính là nhân dân Việt Nam sau
này. Do đó, muốn có dân chủ, tự do thật sự thì phải thật sự ly khai hoàn
toàn với cộng sản, với Hồ Chí Minh. Muốn làm được điều đó chúng ta phải
làm từng bước một thật chắc chắn mà theo thiển ý đó là hãy giúp bà con
dân oan và những người bị tù đầy cộng sản hay tố cáo tội ác cộng sản, Hồ
Chí Minh thẳng thắn ra LHQ và các tổ chức quốc tế. Cụ thể có thể một số
gợi ý như sau:
1. Đề nghị các vị nhân sĩ, trí thức trong và ngoài nước cùng nhau
làm 1 bản phản đối chính quyền độc tài cộng sản Việt Nam bắt bớ blogger
trái phép như Phạm Viết Đào, Nguyễn Tường Thụy hay những người yêu nước
như Nguyên Kha, Tạ Phong Tần, Đỗ Minh Hạnh, Nguyễn Văn Hải vv... rồi
kêu gọi tất cả những người dân Việt Nam yêu nước cùng ký vào. Sau đó gửi
ngay bản phản đối này cho Hội đồng nhân quyền LHQ, đại diện EU về nhân
quyền, thượng và hạ nghị viện Mỹ, EU... Đây là 1 việc làm thiết thực và
sẽ có tác dụng nhãn tiền trong 1 ngày gần đây, khi Hội đồng nhân quyền
đã chấp nhận đơn xin gia nhập Hội đồng nhân quyền của đảng cộng sản Việt
Nam. Nó thiết thực hơn nhiều với việc xin đảng cộng sản cho làm một
việc gì đó. Đó là một cách tố cáo bộ mặt thật của cộng sản Việt Nam khi
cái tròng cổ đã được tròng vào cổ đảng.
2. Hãy quên đi việc ký tên xin cộng sản ban phát cho dân chủ, tự
do trong đó có mong muốn cộng sản sửa đổi. Hãy làm ngay những việc cần
thiết đó là :
a. Kể rõ và đầy đủ mọi sai lầm và tội ác tày đình của HCM và cộng sản đời từ trước đến nay để nhân dân thấy rõ ràng sự thật.
b. Kêu gọi toàn dân hợp cùng NSTT trong và ngoài nước đứng lên vứt bỏ Hồ
Chí Minh – một tội đồ dân tộc, phải dứt khoát đoạn tuyệt với cộng sản.
3. Nhân sĩ trí thức thực chất cũng biết rõ đảng cộng sản và HCM
đã bán nước, nhưng không dám nói thẳng sự thật mà chỉ dám nói bóng nói
gió. Ngay cả lúc HCM và cộng sản cướp chính quyền của thủ tướng Trần
Trọng Kim chỉ có rất ít thấy vị nhân sĩ trí thức báo động cho dân tộc
như cụ Tô Hải, Hữu Loan.
Bây giờ giặc đã vào nhà của chúng ta, chúng sẽ bắt con ta làm nô lệ cho
chúng, chúng phá nhà chúng ta, chúng đang tung hoành khắp nước ta, đất
ta đã mất một phần, biển ta đã mất gần hết và đất nước sắp rơi vào tay
giặc, nòi giống sắp bị tuyệt chủng thế mà các vị trí thức nhân sĩ này
không ra lời hiệu triệu toàn dân xuống đường tiêu diệt bè lũ bán nước
đảng cộng sản và tiêu diệt bè lũ bán nước mà chỉ kêu gọi ký “ôn hòa”,
hết cái này đến cái khác đó là một việc làm không thực tế.
Nếu ký “ôn hòa” làm đảng cộng sản sụp đổ thì đã không có dân oan, không
có tù nhân lương tâm hay những vụ giặc ngồi ngay tại Tây Nguyên. Cũng
chỉ vì “ký” ôn hòa mà cuối cùng giặc vẫn vào Việt Nam, cộng sản vẫn bắt
những người yêu nước. Đó là những sai lầm mà chúng ta cần phải tránh.
Khi đảng cộng sản đã ngồi một ghế trong Hội đồng nhân quyền LHQ thì biện
pháp hữu hiệu nhất để đòi nhân quyền là xuống đường biểu tình đòi nhân
quyền để dư luận thế giới thấy rõ cộng sản đàn áp nhân quyền như thế
nào. Thế nhưng như chúng ta đã từng thấy các vị nhân sĩ trí thức này để
khoảng chục blogger đơn độc lội hết đại sứ quán này sang đại sứ quán
khác. Tại sao quí vị không dẫn đầu những đoàn blogger này đi các đại sứ
quán cho con cháu học tập? Tại sao những vị trí thức không làm việc có ý
nghĩa hơn là đem việc cộng sản vi phạm nhân quyền đến LHQ mà chỉ biết
xin cộng sản cho thực hiện việc này nọ với những chữ ký mà cộng sản
không coi vào đâu?
Trên thực tế chúng ta cũng thấy tại Văn giang, Vụ bản, Mường Nhé, Mỹ
Yên... hàng ngàn vụ nhân dân đơn độc chống đảng cướp ngày cũng không
thấy nhân sĩ trí thức giúp đỡ cụ thể gì hết, vậy nhân dân có thể trông
chờ gì ở quí vị? Các trí thức đã ở đâu khi dân oan mất đất và bị đánh
đập? Các vị ở đâu khi biểu tình chống Tàu bị đàn áp. Có những vị tuyên
bố về cộng sản vi phạm sai trái trong vụ của Nguyên Kha, của Đoàn Văn
Vươn nhưng chỉ có 1 số người yêu nước thực sự đến có mặt tại tòa. Đó là
những sai lầm của đấu tranh với cộng sản cần phải thay đổi.
4. Nên kêu gọi các tổ chức quốc tế và các nhà đầu tư nước ngoài
hãy nhìn rõ về vấn đề nhân quyền để họ thôi không hợp tác làm ăn với
cộng sản. Đó là con đường ngắn để ngăn không cho cộng sản hút máu của
nhân dân.
Bắng chứng là mới đây, hãng tư vấn Wealth-X ở Singapore và ngân hàng UBS
Thụy Sỹ vừa công bố báo cáo cho biết, Việt Nam đứng thứ hai trong số
các nước Đông Nam Á có số người siêu giàu tăng mạnh trong vòng một năm
qua. Việt Nam được xếp thứ hai sau Thái Lan với mức tăng 14,7. Theo báo
cáo này thì số người Việt gia nhập câu lạc bộ siêu giàu hiện là 195
người, với tổng tài sản 20 tỷ USD. Trước đó một năm, Việt Nam chỉ có 170
triệu phú USD, với tổng giá trị tài sản 19 tỷ USD.
Bên cạnh đó, theo Tổ chức Nông Lương Liên hợp quốc, tính đến năm 2010,
vẫn có 8,01 triệu dân Việt Nam sống trong cảnh nghèo đói, thiếu thốn
trăm bề. Tình trạng không nhà cửa và thất học xảy ra ở nhiều địa phương
khắp cả nước. Thậm chí, nghèo đói đến mức nhiều người dân Việt Nam phải
tìm đến cái chết để tự giải thoát cho mình. Điển hình là vụ việc của chị
Nguyễn Thị Mỹ Nhân (48 tuổi, ngụ xã An Xuyên, TP Cà Mau - Cà Mau) đã
treo cổ tự tử vào đầu tháng 5/2013 để gia đình được cấp sổ hộ nghèo và
các con được đi học.
Trong khi số lượng người siêu giàu tăng nhanh, còn lượng người “siêu
nghèo” cũng tăng chẳng kém. Cũng theo Báo cáo của Cục thống kê nhà cầm
quyền cộng sản Việt Nam cho thấy, khoảng cách thu nhập giữa người giàu
và nghèo tại Việt Nam đã tăng từ 8,9 lần trong năm 2008 lên 9,2 lần
trong năm 2011. Thu nhập trung bình của khu vực thành thị cao hơn gần
gấp 10 lần thu nhập trung bình dao động ở mức 30 usd/tháng của nhóm thu
nhập thấp.
Có lẽ có rất nhiều nguyên nhân nhưng tựu chung lại chỉ có một nguyên
nhân chính duy nhất đó là: Chế độ cộng sản. Tại sao lại có thể kết luận
như vậy? Có lẽ cũng không quá khó để có đáp án đúng đắn cho điều này.
Trong những năm qua, cộng sản thực hiện chế độ độc tài nên mọi người dân
muốn tham gia kinh doanh đều phải chịu sự áp đặt của đủ mọi quan chức
từ địa phương đến trung ương, từ ngành nọ sang ngành kia. Các quan chức
cộng sản do được độc tài bảo hộ nên tha hồ hà hiếp cướp đoạt của dân
thông qua “hối lộ” phí và đủ các thủ tục và lễ phí. Như thế người nghèo
càng nghèo hơn còn chỉ có quan chức là giàu sụ.
Đi kèm đó là việc cướp đất đai trắng trợn của người dân để thực hiện các
dự án đã làm cho tiền tài đổ vào các quan chức cộng sản và tư bản đỏ
đứng sau. Đơn cử như tại rất nhiều địa phương người ta có thể thu hồi
đất của dân với giá chỉ vài chục nghìn đồng chưa mua nổi một bát phở
trên một mét vuông để sau khi cướp được đất lại thổi phồng lên giá hàng
chục, thậm chí hàng trăm triệu đồng. Do có sự hậu thuẫn của quan chức tư
trung ương nên việc thổi giá được chấp nhận dễ dàng. Người mất đất thì
ngậm đắng nuốt cay vì mất đất ở, đất sản xuất còn người mua nhà nếu
không phải là quan tham, là tư bản đỏ thì cũng chẳng có nhà mà ở.
Ngoài ra việc vay vốn FDI, ODA của nước ngoài về đầu tư các dự án cũng
là những miếng mồi ngon cho quan tham và tư bản đỏ chia chác lợi ích,
đục khoét tài chính khiến cho có một bộ phận siêu giàu còn đại bộ phận
đất nước vẫn nghèo và mắc nợ. Đồng thời, việc cộng sản tạo cơ hội cho
đầu cơ và mua bán vàng kiểu “thằng giàu cứ giàu, thằng nghèo càng chết
đói” khiến cho xã hội ngày càng nhiều hố sâu ngăn cách. Những Ngươi
nghèo đã nghèo lại khổ hơn. Từ vơ vét tiền của dân và vay tiền nước
ngoài cộng sản có thể duy trì chế độ công an trị “còn đảng còn tiền”
hiện nay. Vì vậy muốn cộng sản phải sụp đổ thì cần phải bóp chết chúng
về mặt kinh tế.
IV. Kết luận:
Bài viết này không có ý chỉ trích những người được coi là nhân sỹ trí
thức. Nó chỉ là một lời đề nghị của một người mong muốn Việt Nam được
độc lập và dân chủ thực sự. Nếu chúng ta chỉ chú ý đến chụp hình để xác
nhận cái tôi cá nhân, thành lập nhiều quá những hội đoàn mà trên thực tế
đã quá nhiều nhưng hiệu quả chưa được bao nhiêu và cũng càng làm cho sự
thống nhất phối hợp bị giảm đi. Chúng ta chưa độc lập vì còn cái đuôi
Trung cộng đàng sau nên đừng hòng mơ về dân chủ với kiểu xin cho vẫn
thấy đối với cộng sản hoặc đấu tranh thiên về hình thức. Nếu cộng sản có
thể thay đổi và chấp nhận ý kiến của trí thức, của người dân thì đã
không có thảm cảnh mấy chục năm qua. Chính vì vậy những việc chúng ta
cần phải làm ngay đó chính là phải dứt khoát vứt bỏ cộng sản và tố cáo
cộng sản ra dư luận quốc tế, tìm cách tạo ra sự đối đầu trực diện với
đảng cộng sản. Chọn cho mình con đường đối đầu chứ không van xin cộng
sản thay đổi chính là con đường hợp lý nhất mà chúng ta phải đi. Đừng
nên mong chờ cộng sản thay đổi vì chưa có nhà nước cộng sản nào thay đổi
nếu không có người dân đứng lên giật sập nó cả.
29/11/2013
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire