Những sự thật cần phải biết - Sự thật về "đại thắng mùa xuân 1975"
Đặng Chí Hùng (Danlambao) - Kính thưa bạn đọc DLB, cùng với loạt bài "Những sự thật không thể chối bỏ" đã đăng trên Danlambao thì tôi xin tiếp tục gửi đến bạn đọc loạt bài mới mang tựa đề "Những sự thật cần phải biết" bao gồm 30 bài. Những bài viết về "Những sự thật không thể chối bỏ" viết về những sự thật của nhân vật gián điệp, bán nước và giết người hàng loạt: Hồ Chí Minh. Loạt bài "Những sự thật cần phải biết"
sẽ có 3 phần: Những sự thật về Việt Nam Cộng Hòa, Những sự Thật về đảng
cộng sản Việt Nam và Những sự thật về những đệ tử của Hồ Chí Minh.
Tại sao là "Những sự thật cần phải biết"? Vì tôi muốn tất
cả những ai bị lừa dối, nhất là những thế hệ trẻ, biết những sự thật mà
nó đáng lẽ ra phải được công nhận nhưng đã bị đảng cộng sản bóp méo nhằm
mục đích cai trị độc tài tại Việt Nam. Đó cũng là một trong những việc
để góp phần chấn hưng dân trí nhằm đem lại mùa xuân dân chủ của dân tộc.
Phần 1: Những sự thật về Việt Nam Cộng Hòa
Bài 1: Sự thật về "đại thắng mùa xuân 1975"
Trong bài 1 của phần 1 này tôi xin đề cập đến một sự thật của cái gọi là "đại thắng mùa xuân" năm 1975 của quân đội Nhân dân Việt Nam - quân đội của Việt Nam Dân chủ Cộng Hòa (VNDCCH).
Phải nói là gia đình tôi cũng có rất nhiều thương binh, liệt sỹ của chế
độ cộng sản. Bản thân bố của tôi là một người lính cộng sản từ lúc tốt
nghiệp cấp 3 cho đến lúc về hưu trí. Tuy nhiên tôi có nguyên tắc phải
tôn trọng những gì là sự thật nên tôi không cho phép tôi tự lừa dối
mình, tự lừa dối nhân dân bằng những luận điệu ca tụng giả tạo của đảng
cộng sản. Chính vì vậy tôi xin phép được trình bày trong khuôn khổ bài
này sự thật về "đại thắng mùa xuân" năm 1975 để kết thúc bằng ngày 30/4 mà chính ông Võ Văn Kiệt phải thốt lên "Ngày của triệu người buồn".
Trong thất bại của Việt Nam Cộng Hòa (VNCH) trước VNDCCH có rất nhiều
nguyên nhân chủ quan có, khách quan có. Nhưng trong khuôn khổ bài viết
này tôi xin đề cập đến vấn đề chính yếu dẫn tới kết cục buồn cho một nền
dân chủ non trẻ trước sự hung ác của chế độ cộng sản đó là: Vấn đề quân
sự.
Thật ra trước tôi đã có hàng trăm bài viết của các bên phân tích cuộc
chiến 1975, nhưng ở bài viết này tôi xin vạch rõ cho bạn đọc thấy sự
thất bại của VNCH không phải bởi họ kém, họ không anh dũng mà thực chất
họ bị ép chết trong những mưu đồ chính trị, hay quân đội cộng sản anh
hùng thần thánh mà chính bởi vì quân lực VNCH thời điểm từ sau năm 1973
đã bị tước bỏ khả năng chiến đấu, trong khi đó đối thủ của họ lại được
tăng cường một cách khủng khiếp. Trong chiến tranh việc thua kém về quân
số, về trang bị quân sự không thể phủ lấp được bằng chiến thuật hay sự
anh dũng dù có cố gắng đến mấy. Chính quân đội cộng sản cũng đã trải qua
điều này vì trước 1973, quận đội cộng sản dù cố gắng đến mấy cũng không
thể đánh chiếm miền Nam dù họ có chiến thuật đánh du kích giúp bảo tồn
lực lượng khá tốt.
Bỏ qua các yếu tố của sai lầm chiến thuật như vội vã rút bỏ Tây Nguyên
của ông Nguyễn Văn Thiệu hay sự sai lầm trong tổ chức trong cuộc rút lui
quân đoàn 1 ở Huế và Đà Nẵng thì nguyên nhân sâu xa chính là vấn đề
quân số và trang thiết bị của quân đội VNCH so với VNDCCH thời điểm năm
1975 là quá chênh lệch với cán cân nghiêng hẳn về VNDCCH. Vậy thì chẳng
có chiến thắng thần thánh nào cả, chỉ là một sự tất yếu của kẻ có sức
mạnh quân sự vượt trội với mưu toan đi xâm chiếm mà thôi.
1. Người Mỹ đã bỏ Việt Nam Cộng Hòa:
Chúng ta có thể thấy trong cuộc chiến tranh Việt Nam, đứng đằng sau VNCH
là người Mỹ. Còn đứng sau VNDCCH là Liên Xô và Trung cộng. Cho đến
trước năm 1973 thì quân đội cộng sản trong các chiến dịch đánh chiếm
miền Nam, họ đều không thành công và chịu tổn thất nặng nề về cả trang
thiết bị quân sự như năm 1968, 1972 (sẽ đề cập những sự thật này ở những
bài sau). Vậy tại sao một chính thể dân chủ, tự do như vậy lại thất
bại? Đó là họ bị chính đồng minh của họ quay lưng.
Người Mỹ thật ra không thua trong cuộc chiến tại Việt Nam, họ từ bỏ
người đồng minh VNCH bởi vì hai lý do: Họ không muốn tiếp tục một cuộc
chiến hao tiền tốn của mà ở một đất nước đề cao tình nhân bản như Mỹ
không cho phép. Và một phần nào đó là chính sách đối ngoại của ngoại
trường H. Kissinger. Để chứng minh cho luận điểm này tôi xin được nêu rõ
sau đây.
Đầu tiên, Trong một bài viết của báo Thanh Niên - của đảng cộng sản Việt Nam có nhan đề "Mỹ bỏ rơi VNCH" có đường links sau:
Trong bài báo lấy tư liệu của CIA được chính những người cộng sản công nhận có viết:
"Ngày 21.4, Tổng thống Thiệu từ chức ở
Sài Gòn. Ngày 23.4, Tổng thống Ford đáp chuyên cơ đi News Orleans để
diễn thuyết tại Đại học Tulane.
Tình hình VN biến chuyển quá nhanh, và
dư luận quốc tế cũng như cử tri Mỹ đang chờ đợi xem vị nguyên thủ cường
quốc hàng đầu thế giới sẽ nói gì đây. Theo tài liệu thì chiều hôm đó,
như để lấy thêm can đảm, Tổng thống Ford đã uống một ly cocktail trong
tiệc chiêu đãi, rồi ông bước vào nơi mọi người đang chờ nghe diễn văn.
Địa điểm Tổng thống Ford diễn thuyết là
sân chơi bóng trong nhà của trường đại học, nơi đã có hàng ngàn sinh
viên tụ họp chờ đợi. Ông chậm rãi, nhấn mạnh từng chữ: "Đối với Mỹ,
chiến tranh VN đã kết thúc".
Chỉ cần nhìn vào câu nói của ông Ford cũng cho thấy với người Mỹ việc bỏ
VNCH cho cộng sản xâm chiếm là điều hiển nhiên. Vậy thì VNCH có thua
trong cuộc chiến cũng chỉ là một điều bình thường nằm trong toan tính
của người Mỹ.
Thứ hai, Nói đến việc bỏ rơi VNCH của Mỹ chúng ta cũng
phải nhìn nhận ở các con số thực tế. Thực chất VNCH nhận viện trợ từ Mỹ
gồm 2 phần đó là kinh tế và viện trợ quân sự. Xin nêu ra đây một ví dụ:
"Viện trợ của Mỹ cho VNCH gồm hai phần,
viện trợ kinh tế và viện trợ quân sự. Về viện trợ kinh tế, trong tài
khóa 54-64 thì tổng số tiền là 2.121.000.000 USD (lúc bấy giờ), trong đó
2.025.000.000 là dưới hình thức không hoàn lại, 96 triệu là viện trợ
tín dụng dài hạn.. Số tiền trên, 1.874.000.000 là nằm trong chương trình
AID (Agency for International Development) và 247.000.000 thuộc chương
trình Nông phẩm thặng dư hay với tên gọi “Thực phẩm cho Hòa bình”".
Trong khi đó thì VNDCCH tuy nhân dân nghèo đói nhưng lại hầu như nhận
được viện trợ quân sự từ chính quyền Xô Viết và Trung cộng? Tại sao nhân
dân một nước nghèo đói lại không được chính quyền chăm lo kinh tế mà
phải đi xin viện trợ quân sự để đánh nước khác có văn minh, có nền kinh
tế, giáo dục phát triển mạnh hơn? Đó chính là mưu đồ nhuộm đỏ Việt Nam
mà ông Hồ có nhiệm vụ thực hiện để dâng tặng Trung cộng, triệt tiêu nội
lực dân tộc mà tôi đã dẫn chứng ở "Những sự thật không thể chối bỏ". Và đây là những con số nói lên điều đó:
"Trong khi đó, viện trợ cho VNDCCH đa phần là về mặt quân sự. Hai
nước chính yếu nhất là LX và TQ, trong hai kế hoạch 5 năm, lần thứ nhất
và thứ 2, con số như sau:
- Thời kỳ 55-60: LX tặng 400 triệu rúp cũ, cho vay 510 triệu rúp cũ. TQ tặng 900 triệu NDT cho vay 300 triệu NDT.
- Thời kỳ 60-65: LX tặng 20 triệu rúp
cũ, cho vay 430 triệu rúp cũ. TQ cho vay 141,75 triệu rúp mới. Quy ra
VNĐ (thời bấy giờ) thì VNDCCH đã nhận tổng viện trợ 4.229.786.023 VNĐ,
trong đó viện trợ không hoàn lại là 1.524.599.823 VNĐ và vay tín dụng là
2.705.186.200 VNĐ".
Và những con số và điều khẳng định ưu thế được viện trợ hơn hẳn về mặt
quân sự này cho thấy những gì thuộc về "thần thánh" chỉ là giả tạo. Một
cỗ máy chiến tranh được bơm tiền kinh khủng như vậy sao lại nói là "Phải chống chọi với đế quốc sừng sỏ viện trợ tối đa quân sự cho Ngụy quân, ngụy quyền"?. Có gì là thiên tài không khi chiến thắng bằng một núi tiền được đổi bằng chính biển đảo của tổ quốc (xin đọc - Công hàm bán nước của Hồ Chí Minh - Phạm Văn Đồng ky năm 1958 - Những sự thật không thể chối bỏ phần 2).
Bạn đọc có thể tìm hiểu những đoạn trích trong cuốn "Kinh tế Việt Nam" do Nhà Xuất bản Giáo dục xuất bản năm 2000 - một cuốn sách của đảng cộng sản Việt Nam.
Thứ ba, Phía VNDCCH đã có những thông tin cho thấy họ biết VNCH đang bị Mỹ cắt giảm dần viện trợ theo thơi gian. Đây là báo cáo "Tình hình viện trợ của địch" của Cục nghiên cứu - Bộ tổng tham mưu Quân đội Nhân dân Việt Nam (VNDCCH) về tình hình viện trợ của Mỹ cho VNCH:
Ngân sách năm 1969
Ngân sách năm 1970
Chỉ cần lấy ví dụ nhỏ đã cho thấy theo thời gian viện trợ về kinh tế và
kỹ thuật, quân sự của Mỹ cho VNCH đã càng ngày càng giảm đi. Vậy thì một
nước đang tứ bề thọ địch lại bị cắt giảm chi viện cả về kinh tế, quân
sự phải chịu thua trước một nước kẻ cướp có gì là phi lý?
Thứ tư, hãy nghe người Trung cộng nói gì về sự việc VNCH bị Mỹ bỏ rơi. Trong cuốn sách "Trung quốc và Đông Nam á" của hai tác giả La Cường - Kim Văn được xuất bản bởi Nhà Xuất bản Lý luận Trung ương Trung quốc trang 56 có đoạn "Trung
hoa có công lớn trong việc đẩy Hoa Kỳ vào một thế bị động kinh tế cũng
như quân sự trên chiến trường Việt Nam. Chính điều này dẫn đến hậu quả
tất yếu của sự thoái lui hoàn toàn, bỏ mặc sống chết chính quyền Sài Gòn
của Hoa Kỳ sau năm 1973. Quan trọng hơn chính việc này giúp cho VNDCCH
giành ưu thế tuyệt đối trong cuộc đối đầu quân sự năm 1975...".
Vậy thì chúng ta thấy được điều gì qua đoạn trích? Đó chính là việc
người "anh em" của đảng Cộng sản Việt Nam đã sớm biết điều đó và công
nhận rằng chiến thắng của VNDCCH trước VNCH chỉ là một sự tất yếu khi Mỹ
bỏ rơi đồng minh của mình. Không có cái gọi là thần kỳ của công lao của
đảng hay ông Hồ ở đây.
Thứ năm, Liên Xô không phải không biết điều này, và chính
họ là người cùng Trung cộng chỉ đạo cũng như hậu thuẫn trong Chiến dịch
Mùa xuân năm 1975. Trong báo cáo tổng kết của quân đội Liên Xô năm 1977
có đoạn tại trang 20: "Sau khi chúng ta
có đầy đủ báo cáo về sự thiếu hụt lực lượng, khí tài của quân đội VNCH
do người Mỹ không muốn lún sâu vào chiến tranh Việt Nam thì thông tin đã
kịp thời đến với phía VNDCCH. Chúng ta cũng có quyết sách đúng đắn khi
gửi tới Hà Nội phái đoàn quân sự cao cấp để giúp chính phủ VNDCCH thêm
sức mạnh quân sự kết thúc cuộc chiến Việt Nam..."
Thế ra là người Liên Xô cũng đã biết, biết rất rõ và công nhận VNCH đã
bị Mỹ bỏ rơi. Và họ đã thừa nhận tăng thêm quân sự cho VNDCCH để tiến
chiếm miền Nam.
Thứ sáu, có lẽ tôi không cần phải nhắc lại nhiều nhân chứng của phía VNCH mà tôi chỉ xin trích đoạn trong hồi ký: "Khi đồng minh tháo chạy"
của ông Nguyễn Tiến Hưng - Giáo sư kinh tế tại trường đại học Howard,
cuốn sách được xuất bản năm 2005 gồm 700 trang viết về những tài liệu
rất trung thực lần đầu được công bố của chính phủ Mỹ, VNCH về cuộc chiến
Việt Nam.
Trong cuốn sách có đoạn viết:
"Trở lại vấn đề lệ thuộc về vật chất,
như chính TT Ford đã viết trong Hồi Ký của ông: chỉ tới đầu 1975, khi
Quốc Hội Mỹ cắt hầu hết quân viện, Miền Nam mới mất một tỉnh đầu tiên
trong suốt cuộc chiến, đó là Phước Long. Rồi từ Phước Long tới Ban Mê
Thuột, tới Pleiku, Đà Nẵng và sau hết là Sàigòn. Có điều là trong năm
1974, tuy quân đội VNCH đã tiếp tục chiến đấu, nhưng kho đạn dự trữ đã
được sử dụng gần hết. Vào thời điểm cuối cùng, số đạn tồn kho chỉ còn đủ
cung ứng từ 30 tới 45 ngày. Thay vì được tiếp liệu đầy đủ như đã được
cam kết, Hoa Kỳ từng bước một, đi đến quyết định cắt đứt luôn. Ấy là
chưa kể số tiền viện trợ cần thiết để yểm trợ cho nền kinh tế. Nó đã vừa
bị cắt xén, vừa bị mất giá (vì khủng hoảng dầu lửa), nên đã giảm xuống
tới mức bi đát. Vì vậy, từ mùa hè 1974, không những khả năng chiến đấu
đã kiệt quệ mà cả tinh thần của giới lãnh đạo, chỉ huy các cấp đã bắt
đầu lung lay rồi. Càng ngày càng suy yếu đi nhanh, khi các đài phát
thanh VOA, BBC liên tục đưa tin cắt viện trợ."
Vậy ta thấy được gì từ cuốn sách của một người trong cuộc nắm vững như
ông Nguyễn Tiến Hưng? Đó là những sự thật cho thấy Mỹ đã bỏ rơi VNCH
trong cuộc chiến với cộng sản cả về chính trị, kinh tế và đặc biệt là
quân sự.
Còn rất nhiều tài liệu của VNCH cho thấy sự thật phũ phàng đó. Tuy nhiên
tôi xin không nêu nhiều mà chỉ cần lấy một ví dụ là đủ. Tôi muốn cho
các bạn thấy một dẫn chứng cũng của phía cộng sản Việt Nam đã nói lên sự
thật đó.
Thứ bảy, chúng ta có thể thấy được thêm một sự khẳng định
này qua đoạn trích dưới đây trong cuốn sách là hồi ký của tướng cộng sản
Văn Tiến Dũng mang tựa đề "Đại thắng mùa xuân" có đoạn
"Nhận thấy tình hình Mỹ không còn muốn chi viện cho địch, bộ chính trị
và bộ tổng tham mưu họp khẩn trương thống nhất để tổng tấn công trên
khắp miền Nam..."
Qua đây chúng ta thấy điều gì? Đó là chính các vị tướng của cộng sản
cũng nhận thấy Mỹ đã bỏ rơi VNCH và điều này cho thấy cái sự thật của "đại thắng mùa xuân" chỉ là lừa dối.
Cũng cần phải nói thêm về việc lý do thứ hai trong việc VNCH bị thất bại
trong cuộc chiến chính nghĩa bảo vệ nền tự do dân chủ trước sự xâm lăng
cường bạo của cộng sản. Đó là sai lầm trong chiến lược ngoại giao của
Mỹ cũng như cá nhân ngoại trưởng H. Kissinger. Điều này được thể hiện
qua tài liệu đã được giải mật của chính phủ Mỹ. Đó là biên bản cuộc họp
tại Bắc Kinh giữa Chu Ân Lai và H. Kissinger về vấn đề Việt Nam, Châu Á
ngày 20 tháng 6 năm 1972 tại Bắc kinh. Trong buổi họp này, Tiến Sĩ Henry
Kissinger, Phụ Tá An Ninh của Tổng Thống Richard M. Nixon, và Thủ Tướng
Trung Cộng Chu Ân Lai đã thảo luận nhiều vấn đề thế giới và đặc biệt là
giải quyết cuộc chiến Việt Nam. Tài liệu gồm 37 trang dưới đây cho thấy
sức mạnh và ảnh hưởng của các cường quốc trên thế giới. Từ trang 1 đến
trang 26, Hoa Kỳ và Trung Cộng bàn thảo về tương quan giữa các quốc gia
cùng an ninh toàn cầu. Đặc biệt từ trang 27 đến trang cuối, Kissinger và
Chu Ân Lai bàn luận kế hoạch giải quyết vấn đề Đông Dương. Khai thác sự
rạn nứt Trung – Nga năm 1969, Hoa Kỳ muốn tái lập bang giao với Trung
Cộng. Bang giao với Trung Cộng sẽ giúp Hoa Kỳ chấm dứt chiến tranh tại
Việt Nam, lấy lại hết tù binh, giải quyết những bất ổn chính trị tại Hoa
Kỳ và còn được khai thác thị trường to lớn trong lục địa. Để tái thiết
ngoại giao với Trung Hoa, Kissinger đã nói với Thủ Tướng họ Chu: “Nếu chúng tôi sống chung được với một chính quyền cộng sản Trung Hoa, chúng tôi sẽ chấp nhận được ở Đông Dương”. Ngoài ra Kissinger cũng gián tiếp cam kết với Chu Ân Lai Hoa Kỳ không có ý định tiêu diệt hoặc đánh bại cộng sản Bắc Việt.
Bạn đọc có thể tìm đọc nguyên bản tiếng Anh tại links sau:
Tam dịch một đoạn quan trọng trong số đó "Những
Nhân Vật Tham Dự: Thủ Tướng Chu Ân; Lai Ch’iao Kuan-hua Phó Tổng Trưởng
Ngoại Giao; Chang Wen-Chin, Phụ Tá Tổng Trưởng Ngoại Giao; Tang
Wen-sheng, Chao-chu, Thông Dịch Viên Hai nhân viên ghi chú biên bản,
Tiến Sĩ Henry A. Kissinger, Phụ Tá Tổng Thống về An Ninh Quốc Gia;
Winston Lord, Nhân Viên Hội Đồng An Ninh Quốc Gia; John D. Negroponte,
Nhân Viên Hội Đồng An Ninh Quốc Gia.
Ngày và Giờ: Thứ Ba, ngày 20 tháng 6 nắm 1972, 2:05 – 6:05 chiều
Địa Điểm: Đại Sảnh Đường Nhân Dân, Bắc Kinh.
Dưới đây là cuộc đàm thoại, thương lượng và trả giá giữa Henry
A. Kissinger Cố Vấn An Ninh của Tổng Thống Richard M. Nixon và Thủ Tướng
Trung Cộng Chu Ân Lai về tương lai VNCH.
Từ trang 27:
Chu Ân Lai và Henry Kissinger |
Tiến Sĩ Kissinger: Đó không phải là ý
định của chúng tôi. Chúng tôi không có ý định thành lập một chế độ công
quản - nó đòi hỏi một hoàn cảnh khác thường để chúng tôi thực hiện điều
này. Không phải là ý đồ của chúng tôi để tạo ra một chế độ công quản.
Chúng tôi thực có ý định tạo dựng một bức tường ngăn chặn chủ nghĩa
bành trướng, dù về chính trị hay là thực thể vật chất. Điều khiến chúng
tôi quan ngại nhất là khi cường quốc khai thác những xung đột địa phương
cho mục đích riêng của họ.
Thủ Tướng Chu: Trong những phản đối của
Nga Sô về bản thông cáo giữa chúng tôi với quí quốc hình như họ đặc
biệt bày tỏ sự phản đối về nguyên tắc chung: “Không bên nào nên làm bá
chủ.” Họ có nghĩ là điều đó nhắm vào họ không?
Tiến Sĩ Kissinger: Họ không nói, nhưng
hình như họ nghĩ rằng điều đó có thể nhắm vào họ. Chúng tôi cho rằng nó
nhắm vào những quốc gia muốn tạo chế độ công quản. Tôi có một thắc mắc
lý thú từ Ấn Độ – không biết Thủ Tướng có nghĩ vậy không. Họ nói rằng
khi Á Châu – Thái Bình Dương không bao gồm Ấ Độ, vậy những gì chúng tôi
nói tức là chúng tôi thỏa thuận để Trung Hoa công quản Ấn Độ (cười). Nên
tôi nói với họ là không đúng. Tôi mong Thủ Tướng không phật ý.
Thủ Tướng Chu: Ấn Độ là một quốc gia
hết sức mập mờ. Đó là một quốc gia rất to lớn. Nhiều khi họ làm ra vẻ
một quốc gia lớn, nhưng nhiều khi họ có mặc cảm tự ti.
Tiến Sĩ Kissinger: Họ bị khống chế bởi ngoại bang qua gần hết lịch sử của họ.
Thủ Tướng Chu: Vâng, đó có thể là một
trong những nhân tố lịch sử. Và một nhân tố nữa là quá nhiều cạnh tranh
vĩ đại trên thế giới. Bây giờ chúng ta sang tới vấn đề Đông Dương – -
Tôi muốn nghe ông trình bày.
Tiến Sĩ Kissinger: Thủ Tướng có nói ông
có vài nhận định muốn nói với tôi. Có lẽ chúng ta nên đổi vị trí để Thủ
Tướng phát biểu trước.
Thủ Tướng Chu: Có những vấn đề cần tranh luận, và chúng tôi muốn nghe ông trước để biết giải pháp của ông cho vấn đề.
Tiến Sĩ Kissinger: Thủ Tướng muốn gợi ý
là sau khi nghe tôi trình bày tôi sẽ thuyết phục được khiến mọi tranh
luận sẽ biến mất, và sẽ không còn điều gì thêm để Thủ Tướng phải nhận
định?
Thủ Tướng Chu: Tôi không có những dự tính đó, nhưng tôi thực sự mong sẽ giảm thiểu được những tranh luận.
Tiến Sĩ Kissinger: Tôi sẽ trình bày sự
thẩm định thật vô tư của chúng tôi. Tôi biết không hợp với ý Thủ Tướng,
nhưng tôi nghĩ dù sao nó cũng ích lợi để Thủ Tướng hiểu quan điểm của
chúng tôi về hiện tình. Và tôi sẽ trình bày tình hình từ khi Bắc Việt
bắt đầu vụ tấn công ngày 30 tháng 3. Tôi tin rằng tôi đã giải thích vói
Thủ Tướng những mục tiêu tổng quát của chúng tôi ở Đông Dương. Hiển
nhiên không phải mục tiêu của chính phủ này là sẽ duy trì vĩnh viễn
những căn cứ tại Đông Dương hoặc tiếp tục chính sách khởi xướng bởi vị
tổng trưởng ngoại giao đã từ chối bắt tay Thủ Tướng. Không phải như vậy?
chúng ta đang ở một giai đoạn lịch sử khác. Chúng tôi tin rằng tương
lai quan hệ của chúng tôi với Bắc Kinh quan trọng vô biên cho tương
lai của Á Châu hơn là những gì xảy ra tại Phnom Penh, tại Hà Nội hoặc ở
Sài gòn. Chắc Thủ Tướng còn nhớ khi Tổng Thống Johnson đưa quân đội Hoa
Kỳ vào Việt Nam ông biện minh rằng vì một phần những gì xảy ra tại Đông
Dương đã được kế hoạch tại Bắc Kinh và là một phần của âm mưu thôn tính
toàn cầu. Dean Rusk đã diễn đạt như vậy trong một bản tuyên bố. Rồi quí
quốc tiến hành cuộc Cách Mạng Văn Hóa và không, với những gì tôi đọc,
nhấn mạnh đến phiêu lưu ra ngoại bang.
Với thực tế chúng ta đang ngồi họp
trong phòng này đủ thay đổi nền tảng mục đích của cuộc can thiệp đầu
tiên tại Đông Dương. Là người thừa hưởng cuộc chiến vấn đề của chúng tôi
là tìm cách thanh toán nó với một phương thức không ảnh hưởng đến uy
tín toàn cầu của chúng tôi và – - đây không phải là mối quan tâm chính
của Thủ Tướng – - để ổn định nội bộ tại Hoa Kỳ. Nên chúng tôi đã
chân thành cố gắng để chấm dứt chiến tranh, và Thủ Tướng có thể
biết hoặc không biết, tôi đã đích thân khởi xướng thương lượng với
Bắc Việt năm 1967 khi tôi còn ở ngoại biên của chính quyền khi
không được quần chúng ưa thích, vì tôi tin rằng phải có một giải pháp
chính trị để chấm dứt cuộc chiến. Rồi từ khi chúng tôi nắm chính
quyền chúng tôi đã cố gắng chấm dứt cuộc chiến. Và chúng tôi hiểu,
như tôi đã thưa với Thủ Tướng trước đây là, Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa là
một nhân tố vĩnh viễn trên bán đảo Đông Dương và có thể là một thực thể
mạnh nhất. Và chúng tôi đã không có ý định tiêu diệt họ hoặc ngay cả
đánh bại họ. Sau khi chiến tranh chấm dứt chúng tôi sẽ triệt thoái xa 12
ngàn dậm. Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa vẫn chỉ cách Sài gòn 300 dậm. Đó là
một thực tế mà họ có vẻ không hiểu.
Thủ Tướng Chu: Điều mà họ quan tâm tới là vụ gọi là Việt Nam Hóa chiến tranh của quí quốc.
Tiến Sĩ Kissinger: Nhưng họ có một sự
thiếu tự tin kỳ lạ. Chúng tôi đã cố gắng làm gì? Chúng ta hãy quên “họ
là bậc thầy về phân tích những điểm khác nhau nhưng quên những khái niệm
toàn bộ”. Chúng tôi đã cố gắng tách rời hậu quả quân sự ra khỏi hậu
quả chính trị để rút ra khỏi vùng và để những thế lực địa phương tự
xếp đặt tương lai của họ. Thật rất kỳ lạ, phía Bắc Việt đã cố níu
chúng tôi ở lại để chúng tôi giải quyết vấn đề chính trị cho họ. Thí dụ
như ngày 30 tháng 5 vừa qua, chúng tôi đã đề nghị là chúng tôi sẽ
triệt thoái tất cả lực lượng nếu có sự ngưng bắn và hoàn trả các tù
binh.
Đúng là ngày 31, không phải 30. Phía
Bắc Việt sẽ ở đâu ngày hôm nay nếu họ đã chấp thuận dề nghị này. Tại
sao? Vì họ muốn chúng tôi lật đổ chính quyền và đặt để chính quyền của
họ vào. Chúng tôi không thương lượng. Tôi cố gắng giải thích điều chúng
tôi suy nghĩ.
Hậu quả thực tế của những đề nghị của
chúng tôi vẫn là để chúng tôi triệt thoái. Hậu quả thực tế của những đề
nghị của họ là giữ chúng tôi ở lại.
Họ có hỏi chúng tôi “có một đòi hỏi họ
đưa ra mà chúng tôi đã không đáp ứng, không thể đáp ứng và sẽ không đáp
ứng, dù phải trả với giá nào với những quan hệ khác”, và đó là chúng tôi
lật đổ những nhân vật chúng tôi vẫn thường giao thiệp và cũng là những
người tin tưởng ở chúng tôi, đã có một hành động nào đó. Đây không phải
là sự ưa thích cá nhân của một nhân vật nào đó đối với những nhân vật
liên hệ. Không phải vì chúng tôi muốn có một chính quyền thân Mỹ ở Sài
gòn. Tại sao chúng tôi lại muốn một chính quyền thân Mỹ ở Sài gòn khi
chúng tôi có thể sống với những chính quyền không thân Mỹ tại các quốc
gia to lớn hơn nhiều ở Á Châu? Vì rằng một quốc gia không thể bị đòi hỏi
để ràng buộc vào một hành động phản bội to lớn và coi đó như một nền
tảng của chính sách đối ngoại.
Thủ Tướng Chu: Ông nói triệt thoái
những lực lượng. Ông muốn nói triệt thoái toàn bộ Lục quân, Hải quân,
Không quân, các căn cứ và tất cả?
Tiến Sĩ Kissinger: Năm ngoái khi tôi ở
đây, Thủ Tướng đã hỏi tôi điều này. Tôi đã trình Thủ Tướng chúng tôi
muốn lưu lai một số cố vấn. Rồi Thủ Tướng có nói một câu rất hay về hậu
quả của cái mà Thủ Tướng gọi là “để cái đuôi ở lại.” Phần lớn do lời nói
đó, chúng tôi, trong vòng một tháng, đã thay đổi đề nghị của chúng tôi
nên bây giờ bao gồm luôn việc triệt thoái toàn bộ cố vấn trong những
loại Thủ Tướng nêu lên bây giờ. Chúng tôi đã chuẩn bị triệt thoái tất
cả lực lượng.
...."
Qua đoạn dịch ngắn này chúng ta có thể thấy chính phủ Mỹ và đại diện là
Kissinger đã bỏ rơi VNCH theo một chính sách ngoại giao mới với Trung
cộng thì việc thua thiệt của VNCH chẳng có gì là lạ.
Kết luận: Qua 8 dẫn chứng
cụ thể chúng ta có thể thấy rằng chính quyền dân chủ, tự do đã không
được đồng minh của mình tiếp trợ nữa và chính điều này là một trong các
yếu tố khiến cho VNCH thất bại. Nhưng để nói rõ hơn chúng ta cùng xem
phần dưới đây để thấy rõ hơn trong khi VNCH bị cắt giảm viện trợ kinh
tế, quân sự đến tận cùng thì ngược lại phía VNDCCH được tăng cường kinh
khủng thế nào.
2. Chi viện khủng khiếp:
Trong giai đoạn sau năm 1973, trong khi VNCH bị Mỹ bỏ rơi như đã chứng
minh ở trên thì ngược lại phía VNDCCH lại được chi viện một cách khủng
khiếp về mặt kinh tế nhưng đặc biệt tăng vọt về mặt quân sự. Điều này lý
giải cho "Chiến thắng" của đảng cộng sản chỉ là một điều hết sức bình
thường của kẻ mạnh so với kẻ đang yếu thế. Không phải lúc đó VNCH đang
mạnh hơn VNDCCH như đảng cộng sản vẫn tuyên truyền.
Thứ nhất, trong phần đầu, dẫn chứng thứ 5 tôi đã đề cập
đến báo cáo của quân đội Liên Xô năm 1977 và họ đã công nhận gửi đoàn
cán bộ cố vấn đề tăng thêm sức mạnh cho quân đội VNDCCH trong năm 1974.
Và cũng báo cáo đó trang 23 có viết "Trong
năm 1974, chúng ta đã chi viện thêm cho Việt Nam Dân chủ Cộng hòa 100
xe tăng T54, một trung đoàn tên lửa phòng không SA-2, 300 tên lửa vác
vai SA-7., 2 trung đoàn và cơ số đạn pháo 130 mm...." Như vậy
trong khi VNCH bị cắt giảm viện trợ đến mức đạn không đủ bắn thì VNDCCH
lại có thêm chi viện khổng lồ về quân sự đến thế. Vậy sức mạnh đâu phải
nhờ "Đảng lãnh đạo"? Sức mạnh là do ưu thế về số lượng quân cụ vượt
trội.
Thứ hai, trong cuốn sách của tác giả N. Kolosov người Tiệp Khắc có viết về quan hệ giữa Tiệp Khắc và Việt Nam có đoạn "Trong
năm 1973 cho đến 1975, quan hệ Tiệp - Việt được củng cố thêm bằng việc
chúng ta xây dựng cho Việt Nam nhiều nhà máy cơ khí, chế tạo máy và đặc
biệt để đáp lại yêu cầu của chính phủ Việt Nam. Chính phủ Tiệp Khắc đã
gửi tặng các bạn Việt nam 50 chiếc xe vận tải quân sự, 1000 khẩu súng
AK-47 do Tiệp Khắc sản xuất...." Cuốn sách có tên "Chặng đường đã qua" được in năm 1980.
Như vậy rõ ràng trong giai đoạn sau khi ký hiệp định ngừng bắn sau mùa
hè đỏ lửa 1972 thì cộng sản đã được tăng cường một cách tối đa không chỉ
từ Liên Xô mà của cả khối xã hội chủ nghĩa. Vậy rõ ràng VNCH trong giai
đoạn này đã phải đơn thương độc mã chống lại cả một guồng máy chiến
tranh khổng lồ của cộng sản mà kẻ làm tay sai là VNDCCH.
Thứ ba, trên Website dạy lịch sử của trường THPT Lý nhân-
Tỉnh Hà Nam của chính quyền cộng sản Việt Nam có bài viết về quan hệ
Việt Nam - Liên Xô cũng đã khẳng định:
"Một trong những ủng hộ kịp thời và giá trị của Liên Xô đối với cuộc kháng chiến chống Mỹ của nhân dân Việt Nam trong những năm 1965-1975 là viện trợ quân sự. Tên lửa “đất đối không” của Liên Xô đã được sử dụng lần đầu tiên tại Việt Nam vào ngày 24-7- 1965 và đã bắn rơi máy bay Mỹ.
Trong giai đoạn 1965-1968, số hàng viện trợ quân sự của Liên Xô cũng tăng vọt: 226.969 tấn 6. Mùa khô 1965-1966 và 1966-1967, khi cuộc chiến đấu của quân dân ta trên cả hai miền Nam, Bắc diễn ra quyết liệt, chúng ta rất cần vũ khí, đạn dược, Liên Xô đã đưa gấp sang Việt Nam “100 khẩu súng chống tăng, 500 súng cối các loại, 400 dàn pháo phản lực và 45 chiếc máy bay chiến đấu” 7. Như vậy, trong hai năm 1966-1967, Liên Xô là nước cung cấp chủ yếu viện trợ quân sự cho Việt Nam. Tính ra, “Liên Xô đã cung cấp 500 triệu rúp trang thiết bị cho lực lượng quân sự Bắc Việt Nam (xấp xỉ 550,5 triệu USD)”8. Trong những năm 1969-1972, mức viện trợ quân sự của Liên Xô cho ta đạt 143.793 tấn. Chỉ riêng năm 1969, giá trị hàng viện trợ quân sự lên tới 1,1 tỷ rúp. Cùng với viện trợ quân sự, Liên Xô còn tích cực đào tạo giúp Việt Nam đội ngũ cán bộ quân sự giỏi, có thể vận hành được những vũ khí hiện đại do Liên Xô cung cấp. Riêng năm 1966, có 2.600 sĩ quan Việt Nam được đào tạo tại Liên Xô. Đồng thời, nhiều chuyên gia quân sự của Liên Xô cũng đã sang chiến trường Việt Nam trực tiếp giúp bộ đội Việt Nam về mặt kỹ thuật. Từ năm 1969-1971, Liên Xô đã ký với Việt Nam 7 hiệp nghị viện trợ và tăng cường hợp tác kinh tế, quốc phòng.
Từ năm 1973-1975, Liên Xô chuyển sang Việt Nam 65.601 tấn 9 hàng hậu cần và trang bị vũ khí, kỹ thuật. Đây là một trong những điều kiện đảm bảo cho quân dân ta đẩy mạnh các hoạt động quân sự và giành thắng lợi quyết định trên chiến trường, buộc Mỹ phải ký Hiệp định Paris (1-1973) và đưa cuộc kháng chiến chống Mỹ đi đến kết thúc. Liên Xô cũng không ngừng viện trợ kinh tế cho Việt Nam. Kể từ năm 1965, Liên Xô đã ký với Việt Nam nhiều hiệp định viện trợ và hợp tác. Riêng năm 1965-1966, Liên Xô đã chuyển sang Việt Nam khối lượng hàng hóa trị giá khoảng 38,5 triệu rúp 10. Trong năm 1968, Liên Xô đã viện trợ quân sự và kinh tế cho Việt Nam ước tính khoảng 543,3 triệu rúp (tương đương với 608,1 triệu USD)11. Như vậy, viện trợ của Liên Xô cho Việt Nam trong năm 1968 đạt mức cao nhất, chiếm khoảng 50% viện trợ của các nước XHCN. Từ năm 1969-1972, Liên Xô và Việt Nam liên tiếp ký kết các hiệp định về việc Liên Xô viện trợ không hoàn lại, cho vay dài hạn, về trao đổi hàng hóa… phục vụ cho nhu cầu củng cố quốc phòng và phát triển kinh tế của Việt Nam. Trên tinh thần các hiệp định đã ký kết, Liên Xô cho Việt Nam vay khoản tiền ưu đãi là 152 triệu rúp không phải trả lãi. Năm 1973, Liên Xô đã xóa cho Việt Nam các khoản nợ cũ từ năm 1973 trở về trước (khoảng 1,3 tỷ rúp). Trong những năm 1974-1975, Liên Xô đã cố gắng giải quyết những nhu cầu thiết yếu của Việt Nam về lương thực, thực phẩm, xăng dầu, sắt thép…, góp phần tích cực phát triền kinh tế Việt Nam"
Qua đoạn trích chúng ta thấy gì? Đó là một khối lượng khổng lồ viện trợ
của Liên Xô dành cho Việt Nam cộng sản. Ngoài ra quan trọng hơn chung ta
thấy, sau năm 1973 trong khi VNCH bị cắt giảm viện trợ thì VNDCCH lại
được tăng viện thêm đáng kể và đặc biệt còn được xóa nợ. Vậy thì sức
mạnh thật sự của "đại thắng mùa xuân" năm 1975 của cộng sản phải được gọi là chiến thắng của Liên Xô thì đúng nghĩa hơn.
Bạn đọc có thể tìm hiểu bài viết qua links:
Thứ tư, Trên website của báo BBC Việt Ngữ có bản thống kê
viện trợ của VNDCCH nhận được theo từng giai đoạn. Bài viết trích dẫn
ngay bài viết của hai tác giả cộng sản thuộc viện Lịch sử Quân sự Việt
Nam, hai tác giả đó là Lê Quang Lạng và Trần Tiến Hoạt. Bài viết của hai
tác giả trên có đoạn: "Tham luận ghi
nhận trong 21 năm chiến đấu, Việt Nam đã "nhận được sự ủng hộ chí nghĩa,
chí tình của nhân dân yêu chuộng hòa bình trên thế giới, đặc biệt là
Liên Xô, Trung Quốc và các nước XHCN anh em."
Bài viết thống kê những con số về vũ khí, đạn dược và trang bị kỹ thuật mà khối XHCN đã viện trợ:
"Khối lượng hàng quân sự Liên Xô, Trung Quốc và các nước xã hội chủ nghĩa viện trợ từ năm 1955 đến 1975, qua từng giai đoạn:
Giai đoạn 1955-1960: tổng số 49.585
tấn, gồm: 4.105 tấn hàng hậu cần, 45.480 tấn vũ khí, trang bị-kỹ thuật;
trong đó, Liên Xô: viện trợ 29.996 tấn, Trung Quốc viện trợ 19.589 tấn.
Giai đoạn 1961-1964: tổng số 70.295
tấn, gồm: 230 tấn hàng hậu cần, 70.065 tấn vũ khí, trang bị - kỹ thuật;
trong đó, Liên Xô: 47.223 tấn: Trung Quốc 22.982 tấn, các nước xã hội
chủ nghĩa khác: 442 tấn.
Giai đoạn 1965-1968: tổng số 517.393
tấn, gồm: 105.614 tấn hàng hậu cần, 411.779 tấn vũ khí, trang bị-kỹ
thuật; trong đó, Liên Xô: 226.969 tấn, Trung Quốc: 170.798 tấn, các nước
xã hội chủ nghĩa khác 119.626 tấn.
Giai đoạn 1969-1972: tổng số 1.000.796
tấn, gồm: 316.130 tấn hàng hậu cần, 684.666 tấn vũ khí, trang bị-kỹ
thuật; trong đó, Liên Xô 143.793 tấn, Trung Quốc 761.001 tấn, các nước
xã hội chủ nghĩa khác 96.002 tấn.
Giai đoạn 1973-1975: Tổng số 724.512
tấn, gồm: 75.267 tấn hàng hậu cần, 49.246 tấn vũ khí, trang bị - kỹ
thuật; trong đó, Liên Xô: 65.601 tấn, Trung Quốc: 620.354 tấn, các nước
xã hội chủ nghĩa khác: 38.557 tấn.
Tính tổng cộng qua 20 năm, theo thống
kê chính thức của Việt Nam, số viện trợ mà Việt Nam nhận được là
2.362.581 tấn hàng hóa; khối lượng hàng hóa quân sự trên quy đổi thành
tiền, tương đương 7 tỉ rúp."
Như vậy ta có thể thấy liên tục qua nhiều năm viện trợ quân sự của
VNDCCH đến từ các nước cộng sản gần như không suy suyển mà thậm chí còn
tăng lên. Vậy thì sự thật về sức mạnh quân sự đã thực sự nghiêng về phía
cộng sản qua những con số biết nói đó.
Bạn đọc có thể tìm hiểu qua links sau:
Thứ năm, trong cuốn sách "Tổng kết cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước -Thắng lợi và bài học" (NXB Chính trị quốc gia, Hà Nội, 1996) có viết: "Thắng
lợi của chính sách ngoại giao thời đại Hồ Chí Minh là thắng lợi của
đường lối đối ngoại độc lập, tự chủ; của chính sách ngoại giao trên tinh
thần quốc tế vô sản trong sáng, mềm dẻo, có tình, có lý. Chính vì vậy, ở
vào thời điểm hai nước Liên Xô và Trung Quốc xảy ra những bất đồng quan
điểm, vào lúc cuộc chiến tranh ở Việt Nam được Mỹ đẩy lên tới mức cao
nhất, thì sự ủng hộ, giúp đỡ của Liên Xô, Trung Quốc cho cách mạng nước
ta vẫn được bảo đảm."
Như vậy thì rõ ràng cộng sản Việt Nam đã công nhận họ luôn có sự ủng hộ,
chi viện từ phía Liên Xô, Trung cộng dù trong bất cứ giai đoạn nào của
cuộc chiến Việt Nam. Rõ ràng cho thấy ưu thế của VNDCCH hơn hẵn về chi
viện so với VNCH.
Kết luận: Qua 5 dẫn chứng
cho thấy thực sự VNCH trong khi bị Mỹ bỏ rơi, cắt đứt viện trợ thì
VNDCCH lại hoàn toàn ngược lại. Họ được tiền hô, hậu ủng từ cả khối cộng
sản nhằm nhuộm đỏ Việt Nam với mức độ càng ngày càng khủng khiếp cho
đến ngày 30/4/1975, ngày cả nước chính thức rơi vào vòng nô lệ chứ không
còn chỉ là một miền Bắc nghèo khó nữa.
3. Sức mạnh quân sự vượt trội:
Trong quân sự, việc vượt trội về số lượng và chất lượng vũ khí đóng góp
đến 80% chiến thắng nhất là trong chiến tranh hiện đại. Điều này được
thể hiện rõ qua chiến tranh Việt Nam ở giai đoạn sau năm 1973.
Có thể nói sau năm 1973 thì hiệp định Paris đã làm VNCH chịu thiệt thòi
về chiến thuật khi họ phải chấp nhận để quân đội cộng sản được phép đóng
quân trên đất của miền Nam. "Quân đội
Mỹ và các đồng minh nước ngoài phải rút khỏi Việt Nam, Quân đội Nhân dân
Việt Nam được ở lại miền Nam Việt Nam, chính quyền của Tổng thống Thiệu
được quyền tồn tại trong một giải pháp hòa bình, trao trả tù binh không
điều kiện trong vòng 60 ngày. " (Trích theo khung sơ bộ của hiệp đinh - theo wiki:
Tuy nhiên ngoài ra, trong khuôn khổ bài này tôi xin chứng minh một sự
thật là ngoài việc bị cắt viện trợ, bị thiệt thòi về đất đai, chiến
thuật sang năm 1973 thì quân lực VNCH thua bởi vì họ nắm thế yếu về cả
số lượng người và cả tính năng vũ khí. Như vậy cái gọi là "chiến thắng
thần thánh" chỉ là giả tạo và thực chất VNCH đã thua phần lớn do bản
thân họ không được trang bại tốt hơn cộng sản.
Trong phần 3 của loạt bài "Những sự thật không thể chối bỏ",
tôi đã chứng minh cho bạn đọc thấy cho đến trước 1968 thì quân lực VNCH
không được trang bị súng M16 (súng trường tự động) mà chỉ được trang bị
súng Carbine là súng trường bán tự động. Trong khi đó quân đội VNDCCH
và cả lực lượng du kích kích miền nam của MTGPMNVN cũng được trang bị
AK- 47 là súng trường tấn công tự động. Như vậy so về trang bị trước năm
1968 thì cộng sản cũng không phải là tầm thường như họ nói để nâng cao
"tài năng" của quân đội VNDCCH.
Trong cuộc chiến Việt Nam khi quân lực VNCH được sự tiếp vận đầy đủ họ
vẫn chiến đấu tốt và không cho phép quân đội VNDCCH tiến chiếm miền Nam.
Điển hình là cuộc chiến 1968 và 1972. Như vậy họ đâu có "hèn" như cách
tuyên truyền của đảng cộng sản? Hãy nhìn xem quân lực VNCH có gì trong
tay so với quân đội VNDCCH.
Nói đến chiến tranh Việt Nam chúng ta phải nhìn nhận thời điểm đó chưa
có vũ khí Lazer, có tên lửa Tomahaws hay các loại vũ khí điện tử như
hiện nay thì việc chiếm ưu thế về lục quân có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.
Nói thế để chung ta thấy sự thật quân lực VNCH thua thiệt thế nào so
với quân đội VNDCCH. Hãy làm vài so sánh sau đây.
Thứ nhất, về xe tăng - thiết giáp là vũ khí khá quan trọng
của lục quân trong chiến tranh. Quân lực VNCH được trang bị xe tăng
M41, M48, và xe thiết giáp M113, V100. Xe thiết giáp M113 và V100 là xe
thiết giáp có vỏ hợp kim nhôm hoặc thép mỏng dễ bị bắn cháy bằng B40,
B41 của quân đội VNDCCH. Thực chất đó là xe chiến đấu hạng nhẹ và không
thể so sánh với lớp thép dầy của xe chiến đấu bộ binh hạng trung của BMP
1 và BMP2 có trong quân đội cộng sản. Đặc biệt khi đối đầu thì M113 hay
V100 không có hệ thống tên lửa chống tăng như BMP do LX sản xuất nên
không thể là đối thủ của BMP.
M41 |
Khi nói đến xe tăng chiến đấu chủ lực thì quân lực VNCH chỉ được trang
bị xe tăng hạng trung M48 và hạng nhẹ M41. So với T54-55 của quân đội
VNDCCH thì xe tăng hạng nhẹ M41 không thể sánh nổi. Duy nhất chỉ có M48
có thể coi làm tạm sánh ngang với các thông số của T54-T55 như "nòng
pháo của T54 là 100 còn M48 là 90". Nhưng thực chất thì quân lực VNCH
lại không có nhiều M48 để đương đầu với T54-55. Theo thống kê cho đến
năm 1975 thì quân lực VNCH chỉ có 162 M48A3 còn lại 221 M41. Trong khi
quân đội VNDCCH khi tấn công miền Nam năm 1975 dùng 365 xe tăng T54
(Trích" Tài liệu quân sử Việt Nam - Nhà Xuất bản QĐND Việt Nam tập 2,
trang 92). Như vậy về số lượng gần tương đương nhau nhưng chất lượng
theo thông số kỹ thuật của xe tăng VNCH không được bằng VNDCCH.
T-54 |
Bên cạnh đó, quân đội VNCH không được trang bị xe tăng lội nước chuyên
nghiệp như T-59, K63, PT76 của quân đội VNDCCH được Liên Xô và Trung
cộng viện trợ. Và một điều rất quan trọng đó là xe tăng của quân lực
VNCH phải chống chọi với không chỉ xe tăng mà con là tên lửa chống tăng
AT3, Pháo, B41, B40, DKZ... của quân đội VNDCCH. Trong khi đó quân lực
VNCH chi được trang bị duy nhất M72 để chống tăng.
Thứ hai, Nói đến chiến trường bộ binh vào giai đoạn chiến
tranh Việt Nam thì pháo binh là một yếu tố quan trọng. Trên thực tế quân
đội VNCH chỉ được trang bị pháo 105mm và 155 mm có tầm xa tác xạ không
quá 15 km. Họ có được trang bị pháo 175mm nhưng chỉ với số lượng không
đáng kể. Với số lượng chỉ có khoảng 1500 khẩu pháo có tầm bắn ngắn ngủi
đó so với gần 2500 khẩu pháo 130 mm có tầm bắn 30 km thì thật là quá sức
chênh lệch. Thật ra tầm bắn của 105mm, 155mm bên phía quân đôi VNCH chỉ
ngang bằng so với tầm bắn của khoảng 1000 khẩu 122mm của quân đội
VNDCCH. Ngoài ra quân đội VNDCCH còn được trang bị rất nhiều loại pháo
và súng cối từ 80mmm, 85mm...
Thứ ba, Quân lực VNCH có ưu thế về không quân với rất
nhiều loại máy bay như UH1, A37, L19, C130, C119, A-H1, F5... nhưng phía
VNDCCH bù lại có sức mạnh về phòng không cực mạnh do Liên Xô chi viện
như pháo phòng không 122 mm, pháo 12, 7mmm, tên lửa SA-1, SA-2, tên lửa
phòng không vác vai SA-7. Như vậy rõ ràng ưu thế không quân của VNCH đã
bị giảm xuống đáng kể trước đối phương có hệ thống phòng không dày đặc
và hiện đại ở thời điểm đó mà ngay cả không quân Mỹ cũng bị tổn thất
nghiêm trọng. Như vậy một lần nữa ta thấy sự thật quân lực VNCH không
được trang bị hiện đại như quân đội VNDCCH.
Trong một chiến tranh như chiến tranh Việt Nam, ở một thời điểm quyết
định như năm 1975 mà không được tiếp liệu đầy đủ, vũ khí thua thiệt cả
về Xe tăng, Pháo binh và ngang ngửa về Không quân đối đầu với Phòng
không thì liệu có chiến thắng được không? Câu trả lời là gần như không
thể trong khi cả số lượng con người cũng thua thiệt.
Năm 1975, theo số liệu từ hồi ký "Đại thắng mùa xuân" của Đại tướng QDNDVN Văn Tiến Dũng, toàn bộ Quân lực VNCH gồm có 1.351.000 quân,
trong đó có 495.000 quân chủ lực, 475.000 quân địa phương, 381.000 quân
"phòng vệ dân sự" có vũ trang, gồm 13 sư đoàn chủ lực, 18 liên đoàn
biệt động quân.
Theo Walter J. Boyne, toàn bộ Quân lực Việt Nam Cộng hòa gồm có 750.000 người,
trong đó 229.000 là lực lượng chiến đấu nòng cốt để chống lại gần
500.000 quân Giải phóng ở miền Nam bao gồm cả các lực lượng chính quy và
du kích, trong đó có hơn 200.000 bộ đội chính quy mà hơn 80.000 quân đã
ở lại miền Nam sau Hiệp định Paris.
Như vậy chúng ta có thể thấy điều gì? Đó là thực tế số quân nhân chiến
đấu chủ lực của quân lực VNCH cũng không thể bằng số quân của quân đội
VNDCCH tiến đánh miền Nam được tiếp vận đầy đủ và vũ khí khá hiện đại
tại thời điểm đó.
Kết luận: Đảng cộng sản
thường tuyên truyền là họ chiến thằng VNCH bằng "Chân sắt, vai đồng" hay
nói cách khác là huyền thoại về những con người cộng sản nhưng thực
chất không phải vậy. Chiến thằng của cộng sản Việt Nam trước VNDCCH
trong quân sự là do họ có quân số và ưu thế và tính năng vũ khí hơn hẳn
VNCH.
Kết luận chung:
Việt Nam Cộng Hòa là một chế độ dân chủ non trẻ ở Việt Nam. Một chế độ
dân chủ tự do non trẻ nhưng đã được những thành tựu đáng khâm phục dù
còn nhiều sai sót. Tôi đã có dịp so sánh ở bài 3 của "Những sự thật không thể chối bỏ" nhưng tôi sẽ còn chứng minh sâu thêm về thành tựu của VNCH đạt được ở một bài sau này nữa.
Quân lực VNCH tuy thua trận nhưng không phải thua theo cách mô tả của
cộng sản đó là hèn kém và nhu nhược. Họ có những anh hùng tuẫn tiết như
tướng Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng... Và quân đội VNDCCH không hề chiến
thắng bằng "tinh thần" hay "đại thắng thần kỳ" như họ tuyên truyền.
Người thua vì họ ít quân, vũ khí kém hiện đại và bị đồng minh bỏ rơi về
cả kinh tế, chính trị lẫn quân sự. Kẻ thắng cũng thực chất được trang bị
qua hiện đại, nhiều về số lượng mà thôi. Một người yếu thế bị ép phải
thua và một kẻ được trang bị vũ khí với chủ trương đi cướp giật thì ắt
hẳn phần thua là ai thì bạn đọc cũng tự hiểu.
Tôi viết bài 1 này không có ý bênh vực cho sự thất bại của quân lực
VNCH. Thất bại là thất bại, và người thất bại cũng có lỗi trong thất bại
của mình. Tuy nhiên, lịch sử phải công tâm và rõ ràng. Tôi chỉ muốn
thông qua bài viết này cho các bạn đọc trẻ tuổi thấy hai điều: VNCH
không phải là những người lính nhu nhược và kém tài, họ gần như bắt buộc
phải thua trong cuộc chiến bảo vệ dân chủ không cân sức. Và không có sự
thần kỳ hay tài năng của đảng cộng sản hay anh hùng của Quân đội Nhân
dân Việt Nam như đảng cộng sản vẫn tuyên truyền về Lê Văn Tám hay Nguyễn
Văn Bé. Một quân đội anh hùng không thể khom lưng đứng nhìn Trung cộng
bắt giữ, đánh dập đồng bào ngư dân trên chính quê hương mình như hiện
nay. Họ chiến thắng không phải vì họ tài giỏi mà thực chất họ được đặt
vào cái thế "Kiểu gì cũng thắng".
26/09/2012
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire