jeudi 8 août 2013

Nhà thơ Phan Thị Ngôn Ngữ


 Nhà thơ Phan Thị Ngôn Ngữ
Mặc Lâm giới thiệu
http://www.rfa.org/vietnamese/programs/LiteratureAndArts/phan-thi-ngon-ngu-mlam-07312011134047.html/dungdang200.jpg/image 

 
Dùng dằng như chuyến tàu ngang
muốn quên ga cũ lại mang mang lòng
dùng dằng như nắng nhớ sông
như triều nhớ biển như đồng nhớ mưa
dùng dằng như buổi tiễn đưa
không vơi lòng nhớ chưa vừa dạ thưa
dùng dằng như thể tơ vương
mối buông sợ đứt mối nương sợ tình
dùng dằng như kẻ tình chung
nửa lao ngọn sóng nửa cùng đáy sông
thương đau đã bạc mái đầu
âm ấm lửa trấu nát nhòa than tro
dùng dằng một chỗ nằm co
khi trăn trở chiếu khi vò chăn đơn
 
Biết có còn em

Em đến từ đâu
Em sẽ về đâu
Trong tiếng chim hót đầu ngày
Em gọi tôi buổi sáng
Có phải trên đường quá vãng
chợt thương tôi
côi cút giữa đời
em ghé thăm một chút
rồi thôi
bỏ tôi lại với góc trời lặng lẽ
biền biệt em đi
từng giây khắc nhớ
ánh điện vàng con phố mù khơi
bỗng em lại về
trong tiếng mưa rơi
trên chiếc lá cuối mùa rụng khẽ
dẫm nát hồn tôi
dù em đi. Rất nhẹ
Em,
Là bóng tuyết rơi trắng xóa bên thềm
Em, là tiếng thập lục huyền cầm
nức nở đêm đêm
treo tình tôi trên từng sợi tóc
chợt gọi em
sao bỗng dưng buồn muốn khóc
biết, tôi có còn em
giữa hoang phế cuộc đời
 
loi-mot-van-gieo-200.jpg
Khóc giữa hư không

Sáng hôm nay hồn ta như gỗ mục
Nhìn quanh đời ẩm mốc những đợi trông
Nhìn lại ta héo úa dấu môi hồng
Đã hóa thạch từ nụ cười thơ trẻ

Sáng hôm nay - hồn ta sao quạnh quẽ
Đôi mắt nào vừa khép lại đêm qua
Trên cánh quỳnh hương nở vội hiên nhà
Con dế nhỏ khóc vùi trong kẽ lá

Câu thơ cũ bỗng trở thành xa lạ
Ta một mình-bơi ngược nhánh sông xưa
Một đời - ta đi tìm nắng tìm mưa
Ta tìm nhau - chỉ thấy hoàng hôn đọng
Ta tìm nhau - đuổi hoài như chiếc bóng
Ngã bên đường đứng khóc giữa hư không

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire