jeudi 13 mars 2014

Tình Yêu Phai Nhạt ... & Tiếng Việt Mới Hà Lội

http://ttv216.free.fr/images/VanHoa1/ElleEstTropBonne.gif 


Tình Yêu Phai Nhạt ... & Tiếng Việt Mới Hà Lội
Nguyễn Tài Ngọc

Tôi nhìn đồng hồ hai cửa sổ không người lái trên tay , bây giờ đã 6 giờ sáng . Bật kênh phát sóng số 3 nghe bản thông tin , TV tiên đoán hôm nay có khả năng mưa . Tình hình Ai-Cập đã bớt căng vì công an , quân đội , kể cả lính gáilính thuỷ đánh bộ kiểm soát đường phố khắp nơi . Một tướng lãnh đọc bài nói loan báo an ninh đã được bảo quản , tình trạng đất nước tốt , báo cáo tốt , các quan chức nhà nước sẵn sàng làm việc nghiêm túc trở lại để phục hồi đất nước . Vẫn còn quá sớm để thức dậy , nhất là hôm nay Thứ Bẩy tôi không phải động não đi quảng trường quy hoạch quy trình cho nhân viên được quán triệt phương án , thế nhưng tôi vẫn ráng động viên cơ thể đứng dậy , bước ra khỏi giường .

Xuống dưới nhà , tôi vào bếp bắc nồi vừa chiên con sâu mỡ , vừa pha cà phê cái nồi ngồi trên cái cốc cùng một lúc cho tranh thủ thì giờ . Pha xong , tôi vất xác cà phê ngay vào thùng rác , không dám đổ xuống bồn rửa bát sợ gây ra sự cố , ống nước bị ùn tắc . Mang ly cà phê nóng ra sau vườn nhâm nhi trong khi đọc báo , ngắm cây xanh tốt vì đất được phân bón cải cách , hoặc viết lách vào sáng sớm cuối tuần là cái thú thưgiãn của tôi . Căn hộ tôi không được hoành tráng mấy thế nhưng nó xa phi khẩu , đảm bảo yên lặng cho chất xám của tôi được tăng trưởng kiệt suất khi tôi muốn viết lách . Nhà tôi ở núi non xa cách thành thị như thế này thì chắc chắn nhà nước chẳng bao giờgiải phóng mặt bằng để xây đường cao tốc .
Ngày xưa mới lấy nhau thì không sáng nào hai vợ chồng không dậy sớm ngồi thủ thỉ với nhau . Bây giờ sau 27 năm lấy nhau thì căn hộ vắng vẻ , sáng nào tôi cũng ngồi một mình , còn nàng thì vẫn tiếp tục đánh giấc cho đến 8 , 9 giờ mới dậy . Sinh hoạt hai vợ chồng vì thế cách ly hẳn .
Tôi còn nhớ rất rõ tình cảm mật thiết nàng dành cho tôi khi lần đầu tiên chúng tôi mới gặp nhau . Ở cuộc gặp lần thứ hai , nàng đã nhờ chị của nàng ở bên ( cùng đi nhà thờ với tôi ) làm rõ gia cảnh tôi , biết rằng tôi chưa có đối tượng . Vì thế , dù rằng chỉ mới là bạn sơ hữu , nàng nói là nàng muốn liên hệ tình cảm với tôi . Mừng như bắt được vàng , tôi bảo nàng cởi áo ra ( lúc ấy đã là buổi đêm ) . Vừa nghe xong nàng tát cho tôi một bạt tai nháng lửa . Tôi ngạc nhiên quá đỗi nhưng chỉ cần vài giây suy nghĩ là tôi đoán ngay lý do tại sao nàng tát tôi : nàng kẹt ở lại Việt Nam tháng 04/1975 , chỉ sang Paris năm 1980 nên dùng chữ « liên hệ tình cảm » , có nghĩa là « muốn làm quen với anh » . Tôi thì đi ngày 30/04/1975 nên đâu có bao giờ nghe chữ ấy , chỉ biết chữ « liên hệ tình dục » nên khi nàng nói liên hệ tình cảm , tôi nhanh nhẩu đoảng nghĩ ngay là nàng muốn liên hệ tình dục do đó mới bảo nàng cởi áo ra ! Vì vậy mà tôi ăn tát ! Đối với các cô khác thì đã un point final tình bạn , không thể nào cho nó triển khai thêm , thế nhưng nàng là người dễ dãi , và nhất là dễ gì tìm được một con trai chảnh như tôi nên sau khi nghe giải thích sự tình , nàng bỏ tất cả bức xức , tha thứ cho tôi .
Hai chúng tôi giao lưu thư từ và trao đổi điện thoại thường xuyên . Nàng là dân trường Tây , lại ở Paris nên viết thư dùng những từ tiếng Pháp làm nhiều lúc tôi phải tìm tự điển hay tư liệu để tra cứu . Mắt tôi kém , lúc nào cũng cần phải đeo kính để hiển thị thơ nàng . Tuy rằng ở Paris , nàng nỗ lực bố trí có cơ hội là sang Mỹ thăm tôi . Khi còn bé tôi ước mơ lớn lên sẽ làm nghệ nhân hay chủ nhiệm , thế nhưng lúc quen nàng thì đời sống tôi thất bại . Tôi không thuộc loại người có đỉnh cao trí tuệ mà chỉ là một người thợ quèn . Ấy thế mà nàng không sốc khi biết nghề nghiệp thật sự của tôi , còn yêu và xem tôi như tôi là một siêu sao ! Xa nhau cả đại dương , tôi năng nổ viết thư cho nàng . Nhận được thư tôi nàng phản hồi ngay lập tức . Vài tháng sau , trong một lá thư , tôi đề xuất chúng tôi nên lấy nhau . Câu đáp án của nàng là bằng lòng . Còn sáu tháng nữa mới học xong đại học ở Paris mà nàng bỏ ngang không học nốt làm cho tôi ngạc nhiên khôn xiết khi một tuần sau tôi nhận điện thoại đột xuất của nàng báo hiện đang ở Sân bay Los Angeles ! Ra đón nàng ở Sân bay , gần Trung Tâm Quản Lý Bay Dân Dụng , tôi không khỏi trào nước mắt khi thấy nàng đứng một mình với một chiếc valise to tổ bố . Nàng ôm chầm lấy tôi và nói :
- Em ra trễ vì phải trình giấy tờ ở Hải Quan . Em đi máy bay yên lắm vì tổ lái tốt . Em đăng ký mua vé máy bay hôm kia , bảo cô bán vé khẩn trương tìm vé cho em . Gia tài em còn lại chỉ có cái hộ chiếu trong tay và cái valise này . Em bỏ học , bỏ việc làm bán phần với thu nhập chẳng là bao nhiêu , bỏ doanh nghiệp xuất khẩu em làm cho người quen , bỏ cả chứng minh nhân dân Tây bên Pháp , bỏ hết tất cả để sang thi công sống với anh . Em có mang học bạ bên Pháp sang để chuyển ngữ , em sẽ đi học tiếp bên nên anh đừng lo em bỏ học .
Ngừng một lúc , nàng tiếp :
- Em muốn anh quản lý đời em . Thế anh có tiếp thu em không ?
Quá cảm động với tình yêu nàng dành cho tôi , dù rằng tôi là người vạm vỡ , ngày xưa là vận động viên của Viện Ung Bứu , vận động viên bóng đá , từng dùng dây thừng kéo những xe đò quá tải , tôi khóc oà và ôm chầm lấy người bạn gái thân thương , hứa rằng sẽ trọn đời yêu và nuôi nấng nàng . Nếu nghề chính của tôi không đủ nuôi hai đứa , tôi sẽ tìm nghiệp dư , tìm đủ mọi cách kiếm sống , quyết không bao giờ để nàng đói . Khi độc thân tôi có một con chó và một chiếc xe gắn máy , mua với một giá bèo . Từ ngày lấy vợ , tôi bán chiếc xe gắn máy để khỏi phải đội mũ bảo hiểm . Tôi giải phóng luôn con chó để có thì giờ tiêu khiển với nàng ( Đọc một cách khó khăn mơi hiểu được ) .
Những năm tháng đầu và cho cả đến thời gian gần đây , đời sống vợ chồng tôi thật hạnh phúc . Hai chúng tôi lúc nào cũng có ý tưởng nhất quán , không bao giờ gây gỗ nhau . Nàng mê tôi còn hơn mê Alain Delon , chiêu đãi tôi ngày này qua ngày khác . Thế nhưng từ ngày nàng bắt đầu xem phim bộ hay Paris By Night , nàng bắt đầu sao lãng , bỏ bê tôi , không thèm đi tham quan với tôi mà chỉ liên hệ với những cô khác cùng sở thích . Đã thế , nàng còn chỉ đạo tôi làm việc nhà nữa chứ !
Một lần tôi mổ răng về nhà nằm liệt giường có sự cố , cần cứu hộ . Nàng hỏi tôi có muốn ăn cháo thì để nàng nấu . Tính tôi không thích người khác mệt nhọc vì mình , không muốn vợ phải vất vả vì tôi nên tôi mới bảo nàng là không cần nấu , tôi ăn mì gói là món ăn chủ đạo cũng được rồi vì mì gói cũng đủ chất lượng . Tôi ăn mì gói một ngày , hai ngày , ba ngày thì không sao , nhưng đến ngày thứ tư , thứ năm thì ngán đến tận cổ , muốn tranh thủ ăn lắm nhưng nuốt không trôi , thế mà nàng vẫn không nấu gì cho tôi ăn . Qua đến ngày thứ sáu , tôi mới hỏi nàng sao không thấy nấu cháo gà , cháo thịt cho tôi ăn thì nàng lý giải chính tôi là người nói với nàng không cần nấu nên nàng để dành thì giờ rảnh rỗi xem hát đôi , hát tốp của những ca sỹ trên sân khấu đại trà tiên tiến của Paris By Night ! Cứ theo chế độ dinh dưỡng nàng dành cho tôi như thế này , thay vì thổi cơm tốc độ cho tôi ăn thì không nấu niếng gì hết cho tôi đói , chẳng mấy chốc tôi sẽ là hành khách trong bài Con Đò Đưa Xác .
Hơn 27 năm sống với nhau , sau khi đã tốn bao nhiêu công sức nâng cấp một người ở chợ Bàn Cờ như tôi ( nhà tôi gần Hội Chữ Thập Đỏ ) , vợ tôi không còn mê tôi nữa . Tôi đã tư duy định leo lên máy bay lên thẳng rồi khi ở trên không , nhẩy ra ngoài máy bay tự tử để cho vợ tôi thấy hệ quả khi nàng không còn yêu tôi . Thế nhưng một ông bạn già Phó Tiến Sĩ của tôi 70 tuổi , đã về hưu , tuần vừa rồi cảnh báo tôi không nên phí đời giai như vậy . Ông ta muốn dẫn tôi đến nơi này đàn ông có giá trị hơn vàng vì số đàn bà gấp ba lần đàn ông . Tôi đến thì ông ta đảm bảo bao nhiêu bà sẽ hồ hởi tranh giành chém giết nhau để dành lấy tôi . Ông ta làm việc ở ba nơi . Chỗ nào họ cũng trả tiền ông ta đến nhẩy đầm với mấy bà vì nơi nào đàn ông cũng đều khan hiếm trầm trọng , không đủ người để nhẩy . Khi đến nơi làm việc , lúc nào ông ta cũng không có thì giờ nghỉ ngơi vì hết bà này đến bà khác dành giật nhẩy với ông ta . Đã thế , họ còn cho ông thêm tiền bồi dưỡng ! Tôi không cần nhẩy giỏi , chỉ biết cơ bản là đủ . Nếu tôi nhận lời đi theo ông ta thì tôi nhất định sẽ không còn buồn vì vợ bỏ bê tôi . Ngược lại tôi sẽ hưng phấn vì các em gái này sẽ thống nhất tranh nhau o bế tôi , không rời tôi nửa bước , không cho tôi về nhà sớm . Ngoài ra , ở đó họ còn dùng máy điện tính , máy quét , thỉnh thoảng hư cần người sửa . Tôi sửa được mọi sự , đến đó vừa nhẩy đầm vừa sửa phần cứng , phần mềm cho họ thì họ lại càng yêu mến , đời sống tôi sẽ được hoàn toàn thoải mái vô tư .
Tôi chưa biết xử lý ra sao vì hôm qua ông ta mới nói cho tôi biết nơi ông ta đi làm : Viện Dưỡng Lão Cao Cấp Thành Phố với tuổi trung bình của hội viên là 73 tuổi .
Nguyễn Tài Ngọc

 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire