Sài Gòn Chỉ Vui Khi Các Anh Về
Tác giả: Bảo Chương
Tiếng hát Khánh Ly
Tác giả: Bảo Chương
Tiếng hát Khánh Ly
Tác giả: Bảo Chương
Tôi đã gặp em bỡ ngỡ tình cờ
Đôi mắt ngây thơ đến từ thành phố
Ngục tù tối tăm nói với cuộc đời
Sàigòn có vui ? Sài gòn có vui ?
Em ngước nhìn tôi cúi đầu nói nhỏ
Còn gì nữa đâu thành phố mộng mớ
Thành phố đớn đau vẫn còn nhắn nhủ
Sài gòn chỉ vui khi các anh về .
Tôi sẽ về đòi lại quê hương đã mất
Tôi sẽ về cùng em lau khô hàng nước mắt
Tôi sẽ mời em dạo chơi phố xá tươi vui
Những con đường tình, trường xưa công viên tràn nắng mới
Tôi sẽ về quỳ bên thánh giá bao dung
Tôi sẽ nguyện cầu cho tình yêu và cuộc sống
Đem tiếng khóc cười dâng đời khúc hát say mê
Cám ơn Sài gòn tôi sẽ trở về
Sài Gòn mến yêu ! Người tình dấu yêu ! Tôi sẽ trở về !
Lời dẫn nhập Duyên Anh
Nhưng Sàigòn ra sao? Nước mắt vẫn cần cho thành phố bất hạnh đó. Một thi sĩ viết:
Sàigòn trong nhà gửi nỗi buồn
Ra sân, ra ngõ trống, đời trơn
Ra phường, ra phố, ra tăm tắp
Nơi những đề lao giữa núi rừng
Ra sân, ra ngõ trống, đời trơn
Ra phường, ra phố, ra tăm tắp
Nơi những đề lao giữa núi rừng
Sàigòn trong nhà mẹ ngóng con
Mắt sông cát lấp đã rêu cồn
Miệng thầm kinh nguyện lòng nghi hoặc
Ôi mãi cầu xin vẫn mỏi mòn
Mắt sông cát lấp đã rêu cồn
Miệng thầm kinh nguyện lòng nghi hoặc
Ôi mãi cầu xin vẫn mỏi mòn
Sàigòn trong nhà vợ nhớ chồng
Nhớ khùng, nhớ dại, nhớ lung tung
Nhớ nhiều, nhớ mãi. không quên nhớ
Buổi tối tay anh bị siết còng
Nhớ khùng, nhớ dại, nhớ lung tung
Nhớ nhiều, nhớ mãi. không quên nhớ
Buổi tối tay anh bị siết còng
Sàigòn trong nhà con đợi cha
Năm sáu mùa xuân bố vắng nhà
Bao giờ bố mới về đây bố
Con lớn khôn rồi biết xót xa
Năm sáu mùa xuân bố vắng nhà
Bao giờ bố mới về đây bố
Con lớn khôn rồi biết xót xa
Sàigòn trong nhà đầy ưu phiền
Rất hài hoà cảnh tượng chìm đen
Tủ giường. bàn ghế, nồi, xoong, chảo
Cùng với người chung một nỗi niềm
Rất hài hoà cảnh tượng chìm đen
Tủ giường. bàn ghế, nồi, xoong, chảo
Cùng với người chung một nỗi niềm
Sàigòn trong nhà vắng như tờ
Lâu lâu giọt nhỏ vọng hồn xua
Chú thạch thùng quen thôi tặc lưỡi
Và con nhện cũng chán giăng tơ
Lâu lâu giọt nhỏ vọng hồn xua
Chú thạch thùng quen thôi tặc lưỡi
Và con nhện cũng chán giăng tơ
Sàigòn trong nhà, Sàigòn ơi
Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi
Hãy im lặng đến thời lên tiếng
Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời
Hãy thinh không nhé, hãy trùng khơi
Hãy im lặng đến thời lên tiếng
Vì tiếng em cao vọng tuyệt vời
Sàigòn
trong nhà buồn bã, Sàigòn ngoài phố ủ ê. Khuôn mặt chính xác của phồn
vinh không giả tạo của xã hội chủ nghĩa đã phơi bày rõ rệt dưới ống kính
trung thực của Tây phương. Nó là phần thưởng cao quý của những kẻ đòi
hòa bình tức khắc ở Việt Nam. Hòa bình rồi đó. Hòa bình lâu rồi đó.
Người đổi đời sống với ma ở nghĩa địa. Người lượm từng chiếc túi ny-lông
dơ bẩn rửa sạch để bán kiếm tiền mua gạo chợ đen. Hòa bình rồi đó. Thù
hận khởi sự, nhân quyền bị chà đạp, nhà tù mở rộng cửa lùa con người vô
tội vào. Hòa bình rồi đó, một hòa bình rỗng tuếch, đói khổ. Thiên đường
bánh vẽ Cộng Sản lộ nguyên hình. Cách mạng cai trị bằng chính sách gạo.
Ngày xưa roi điện thì còn
Ngày nay roi gạo hao mòn thịt xương
Ngày nay roi gạo hao mòn thịt xương
Vẫn
thứ roi gạo phũ phàng đã quất nát bao tử dân miền Bắc, lại quất ê chề
bao tử dân miền Nam. Ông Hồ Chí Minh hứa hẹn: “Đánh xong giặc Mỹ ta sẽ
xây dựng lại bằng mười năm xưa.” Chẳng phải thế đâu, chẳng bao giờ có
xây dựng mà chỉ có băng hoại, băng hoại đến cả tình người. Con người
tưởng đã được đoàn tụ trong khốn cùng, vẫn bị cưỡng bức ra đi. Lưu đầy
tại quê nhà? Đi đâu? Những miền tù ngục ngụy trang kinh tế mới. Phấn
cách mạng, son giải phóng đã nham nhở trên mặt hề chế độ Cộng Sản. Người
Việt Nam lại đi, lại đói khổ, lại lếch thếch, lại bơ vơ. Và đó là định
nghĩa tự do, hạnh phúc của Việt Nam dân chủ cộng hòa biến thể Cộng hòa
xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Những ai còn ảo tưởng Cộng Sản nữa đây? Hãy
nghe dân gian lên tiếng:
Từ khi ta có Bác Hồ
Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào…
Nhân dân chẳng được ăn no ngày nào…
Mãi
mà là khó khăn, là con người oằn vai, cong lưng thay trâu bò trong một
xã hội tô son khẩu hiệu “Xã hội Cộng Sản không còn người bóc lột người”.
Cái xã hội tồi tệ đó, lãnh tụ ăn đặc táo và dân chúng ăn khoai mì, ngô,
gạo hẩm ròng rã ba chục năm và sẽ ngàn năm…
Ai sinh ra cái củ mì
Hỏi: Để làm gì? Đáp: Để mà ăn
Nước nhà mãi mãi khó khăn
Dân mình mãi mãi phải ăn củ mì
Hỏi: Để làm gì? Đáp: Để mà ăn
Nước nhà mãi mãi khó khăn
Dân mình mãi mãi phải ăn củ mì
Con
người bị nô lệ hóa, bị bóc lột tận cùng sức lao động, bị đói khổ, bệnh
hoạn. Vậy mà chế độ cứ trơ trẽn khoác lác “Lao động là vinh quang”. Vậy
mà Tố Hữu cứ nịnh hót Hồ Chí Minh:
Tự do cho mỗi đời nô lệ
Sữa của em thơ, lụa tặng già
Sữa của em thơ, lụa tặng già
Sữa
nào tặng em thơ? Lụa nào tặng cụ già? Cụ già nằm rên rỉ trên nền đất
trong căn nhà ọp ẹp vùng kinh tế mới. Em thơ vừa nhay vú mẹ vừa khóc vì
mẹ ăn khoai mì vú làm sao căng sữa? Đảng thay người bóc lột người. Và
người lam lũ, khốn nạn gấp trăm lần người dưới ách thống trị thực dân,
đế quốc. Người đã có cách mạng, vẫn lao động thi đua với trâu bò. Người
đã bị cưỡng bức “tiến nhanh, tiến mạnh, tiến vững chắc lên xã hội chủ
nghĩa” tồi tệ.
Và
đây là Cung Thiếu Nhi của xã hội chủ nghĩa ấy, là trường học dạy bài
“trồng người” của ông Hồ Chí Minh. Ở Cung Thiếu Nhi, ở Nhà Trẻ, ở Mẫu
Giáo, ở Tiểu Học Cộng Sản, tuổi thơ đập đá mưu sinh, đập nát hồn nhiên
hoa bướm. Tuổi thơ vừa đập đá vừa hát:
Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng
Lời Bác nay thành chiến thắng huy hoàng
Ba mươi năm đấu tranh giành toàn vẹn non sông
Ba mươi năm dân chủ cộng hòa kháng chiến
đã thành công…
Lời Bác nay thành chiến thắng huy hoàng
Ba mươi năm đấu tranh giành toàn vẹn non sông
Ba mươi năm dân chủ cộng hòa kháng chiến
đã thành công…
Kháng
chiến đã thành công. Và hạnh phúc của tuổi thơ là đập đá. Em bé Sàigòn
ơi, ngưng đập đá một chút, được không? Người chị dân công phẫn nộ, quắc
mắt diều hâu chống đối Cộng Sản bóc lột sức lao động ơi, ngưng phẫn nộ
một chút, được không? Em gái Trưng Vương, Gia Long, Lê Văn Duyệt ơi,
ngưng cấy lúa một chút được không? Cho tôi hỏi:
- Sàigòn vui không em?
Và chúng ta đã nghe câu trả lời:
- Sàigòn chỉ vui khi các anh về.
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire