dimanche 16 février 2014

Anh được sống cho chính mình.

image 

Anh ơi, bên đó bình an không Anh? Anh biết không, mấy hôm nay bên này không khí ngột ngạt, ảm đạm ghê lắm. Ai cũng nhớ anh. Em không dám mở facebook và xem news nữa. Anh biết không, mọi người quá đau đớn vì chuyện Anh đi. Những người thân, bằng hữu, và kể cả những người chưa từng một lần gặp Anh. Vậy mà khi nghe tin anh ra đi, mọi người bàng hoàng, thất lạc.

Nhưng em chỉ báo vậy thôi, Anh đừng bận tâm nghe, Anh đừng như anh vẫn thường như vậy, sẽ thấy thương, tội và dằng vặt nếu như vì mình mà làm đau người khác… (mà số người đau vì tin anh không còn, nhiều quá anh ơi!)
Em nhớ những ngày đầu em chập chửng làm quen với sân khấu. Vì biết rõ con đường đầy gai nhọn, Anh đã bằng mọi cách, chống đỡ, để em bớt đau được chừng nào, hay chừng nấy. Anh đã dỗ dành, khi nó gặp điều bất ưng. Anh đã chỉ dạy tỉ mỉ, khi nó còn ngu ngơ quá, mua cho nó thức ăn, khi nó đói meo ở phi trường sau giờ diễn. Và kể cho nó nghe chuyện tình của anh (và của cả những người khác) trên những chuyến bay dài, hai anh em lại cười khúc khích với nhau. Rồi khi em từ giã sân khấu một cách đột ngột, Anh vẫn bên cạnh em, trìu mến, bao dung. Đến ngày nó lấy chồng, nó vẫn bắt Anh lo hết mọi chuyện.
Anh ơi, ngày Anh đi, thật khủng khiếp! Em không biết làm gì. Em có cho mình hàng trăm câu hỏi: “Rồi chị Bebe sẽ ra sao? Ai sẽ lo cho Bà? Chị Minh Phượng sẽ ra sao, khi bên chị không còn Anh, mỗi buổi sáng? Anh Trúc Hồ sẽ đau ghê lắm! Rồi Asia sẽ ra sao, SBTN sẽ ra sao, em sẽ ra sao…?”
Và rồi em chợt nhận ra, em đã quá ích kỷ! Em toàn lo mọi người sẽ ra sao mà không hề quan tâm đến anh đang thế nào? Em chỉ nghĩ đến cái đau của em khi mất, mà không nghĩ đến anh sẽ hạnh phúc hay khổ đau khi còn và mất. Em chỉ muốn anh còn để bình an, mà không hề nghĩ anh đi, anh sẽ bình an hơn. Giờ thì em tĩnh lại và hiểu ra, ngay chính lúc tim Anh ngừng đập là lúc Anh có một đời sống mới, đời sống cho riêng Anh. Cả đời, Anh đã sống cho gia đình, cho bằng hữu, cho khán thính giả, cho quê hương, đất nước! Cuối cùng, khi tim Anh ngừng đập, là lúc Anh được sống cho chính mình.
Anh an tâm mà sống nghe Anh, lần này phải sống chỉ-cho-mình-anh.
Và nó sẽ vẫn tiếp tục text cho Anh:
Cho anh xin số phone của Bố 
- 714...mà anh có còn yêu em không? 
- Đồ quỷ! 
- Anh ra sao rồi? 
- Anh chết rồi! 
- Chết rồi làm sao yêu em 
- Chết rồi vẫn còn yêu 
- Đồ quỷ!


Orchid Lâm Quỳnh
http://baomai.blogspot.be/2014/01/viet-dzung-i-roi-ma-van-nho-van-thuong.html 

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire