Tôi gọi họ là Anh Hùng
Tôi gọi họ là Anh Hùng
Bài viết Đặng Chí Hùng
Thực hiện Audio LamSơn719
Giọng đọc Hạt Sương Khuya
Video VongNgayXanh
Đặng Chí Hùng (Danlambao)
- Trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc (theo cách gọi của tác giả Huy
Đức) đã được đặt vào thế “tất nhiên phải thắng” như tôi từng chứng minh
trong 2 bài “Những sự thật cần phải biết - phần 1” thì không thể đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Cứ mỗi độ xuân về, những ngày tháng 3 cho đến cuối tháng 4, đã gần 40
năm qua chúng ta thường được nghe những luận điệu lặp lại của những
người cộng sản chuyên nghề ngậm máu phun người và làm thí ít mà báo cáo
láo thì nhiều về cái gọi là “Chiến thắng lẫy lừng” thì tôi lại phải
xuống bút.
Có lẽ tôi không cần phải nói lại về bản thân tôi vì tôi chẳng có cái gốc
“Ngụy” để mà đi “chống phá” cách mạng. Nhưng tôi thấy cần phải luận anh
hùng với đôi dòng để bạn đọc thấy trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc đã được đặt vào thế “tất nhiên phải thắng” thì không thể đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Tại sao tôi nói như vậy? Vì trong cuộc chiến phi nghĩa mà cộng sản gây ra khiến nhân dân điêu linh (Xin xem thêm “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 13”) thì kẻ thắng đã được đặt vào thế “được thắng”, còn người “thua” thì thực tế họ không thua mà họ đang thắng trong lòng chúng tôi, những người dù sinh sau đẻ muộn.
Một chế độ nào cũng có những khuyết điểm, Việt Nam Cộng Hòa không là
ngoại lệ, nhưng ở chế độ đó con người đúng nghĩa là con người, ở đó con
người không phải con vật, con thú cho nhà cầm quyền muốn làm gì thì làm
như chế độ tôi đang phải sống. Điều này tôi đã chứng minh ở “Những sự thật cần phải biết - phần 2”.
Nói như vậy để chúng ta thấy rằng tôi không có ý ca ngợi VNCH một cách
vô lý. Trong con mắt của tôi, đó là một chế độ đáng sống hơn vạn lần so
với cộng sản ngày nay. Và nếu được cho lựa chọn thì tôi sẽ quay ngược
thời gian về làm người lính VNCH – vì với tôi họ là “Anh Hùng”!
Đã cuối tháng 3 gãy súng (theo lời tác giả Cao Xuân Huy) của gần 40 năm
sau cuộc chiến mà ở đó những người anh hùng đã gục xuống vì chính nghĩa.
Họ đã gãy súng nhưng họ thực sự là anh hùng. Hãy bình tĩnh nhìn lại họ
để xem những gì tôi gọi họ - những người lính VNCH là anh hùng có gì sai
không?
Thứ nhất, trong khuôn khổ bài 1,2 “Những sự thật cần phải biết”
tôi đã chứng minh rằng: VNCH không phải là “ngụy” và những người lính
VNCH phải gục ngã vì họ bị ép phải thua và không còn khả năng để chiến
đấu. Họ không thể dùng tay không đánh nhau với đoàn quân đông đảo có vũ
khí, đạn dược áp đảo đang tiến theo thế cờ chính trị. Như vậy họ không
phải là những người bại trận. Trên thực tế họ bị ép phải “thua”.
Thứ hai, với khẩu hiệu “tổ quốc – danh dự - trách nhiệm” thì quân lực
VNCH đã chiến đấu cho tự do miền nam hơn 20 năm trời. Họ không phải là
những kẻ đi gây chiến, xâm lược nước khác, khủng bố như cộng sản (Xin
xem thêm “những sự thật cần phải biết - phần 3,4”). Vậy cớ sao họ vì an
ninh, vì quốc gia mà chiến đấu không thể gọi họ là anh hùng?
Thứ ba, nhìn lại cuộc chiến VNCH và VNDCCH thì ai cũng thấy gương của
những ông tướng dám tuẫn tiết theo thành như trường hợp của tướng Nguyễn
Khoa Nam, Lê Văn Hưng... Vậy ai còn có thể nói quân lực có những người
anh hùng đó không anh hùng? Dám chết cho lý tưởng của mình, dám chết vì
thấy rằng mình dù bị ép thua nhưng cũng có trách nhiệm trong nỗi đau đó
có thể gọi là anh hùng không? Có! Rất xứng đáng gọi họ là những anh
hùng.
Thứ tư, khi so sánh với quân đội nhân dân VN hiện nay tôi càng thấy sự
khác biệt của những người anh anh hùng và những kẻ “tự phong anh hùng”.
Nếu quân lực VNCH có Ngụy Văn Thà và đồng đội sẵn sàng hi sinh vì biển
đảo tổ quốc thì quân đội nhân dân cộng sản không dám “ho” một tiếng với
Trung cộng bắn ngư dân và con “tri ân” giặc như một đứa con nít đang xu
nịnh đám giang hồ mất nết. Vậy ai là anh hùng các bạn cũng đã biết rồi
chứ?
Thứ năm, sau khi cuộc chiến kết thúc, hàng triệu người lính VNCH còn kẹt
lại ở VN chịu thương tật, không ai giúp đỡ, không có lương hưu nhưng họ
vẫn sống thẳng thắn và điềm đạm. Trong khi đó quân đội cộng sản tự cho
mình là anh hùng thì lại vì cái sổ hưu mà đang cố bám lấy cái đảng khủng
bố, độc tài và chịu làm thân nô lệ cho Tàu. Vậy ai là anh hùng? Xin
giành sự suy ngẫm này cho chính các vị tướng già quân đội cộng sản.
Còn rất nhiều bằng chứng nhưng tôi xin chỉ nêu 5 điều chính cho thấy
những người mà tôi gọi là anh hùng – những người lính VNCH là hoàn toàn
có cơ sở. Cuộc chiến mà họ phải thua dù họ có chính nghĩa không có ý
nghĩa. Điều ý nghĩa đọng lại cho mãi sau này đó là họ đã từng là những
người anh hùng, họ xứng đáng được tôn vinh và quan trọng hơn họ đang
thắng trong cuộc chiến trong lòng con dân Việt Nam!
Xin ngả mũ tri ân những người lính VNCH - Những người anh hùng - Những
người đã đặt nền móng cho ý chí không chịu khuất phục cộng sản khát
máu!
28/03/2012
Đặng Chí Hùng (Danlambao)
- Trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc (theo cách gọi của tác giả Huy
Đức) đã được đặt vào thế “tất nhiên phải thắng” như tôi từng chứng minh
trong 2 bài “Những sự thật cần phải biết - phần 1” thì không thể đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Cứ mỗi độ xuân về, những ngày tháng 3 cho đến cuối tháng 4, đã gần 40
năm qua chúng ta thường được nghe những luận điệu lặp lại của những
người cộng sản chuyên nghề ngậm máu phun người và làm thí ít mà báo cáo
láo thì nhiều về cái gọi là “Chiến thắng lẫy lừng” thì tôi lại phải
xuống bút.
Có lẽ tôi không cần phải nói lại về bản thân tôi vì tôi chẳng có cái gốc
“Ngụy” để mà đi “chống phá” cách mạng. Nhưng tôi thấy cần phải luận anh
hùng với đôi dòng để bạn đọc thấy trong cuộc chiến mà Bên thắng cuộc đã được đặt vào thế “tất nhiên phải thắng” thì không thể đem thành bại ra mà luận anh hùng...
Tại sao tôi nói như vậy? Vì trong cuộc chiến phi nghĩa mà cộng sản gây ra khiến nhân dân điêu linh (Xin xem thêm “Những sự thật không thể chối bỏ - phần 13”) thì kẻ thắng đã được đặt vào thế “được thắng”, còn người “thua” thì thực tế họ không thua mà họ đang thắng trong lòng chúng tôi, những người dù sinh sau đẻ muộn.
Một chế độ nào cũng có những khuyết điểm, Việt Nam Cộng Hòa không là
ngoại lệ, nhưng ở chế độ đó con người đúng nghĩa là con người, ở đó con
người không phải con vật, con thú cho nhà cầm quyền muốn làm gì thì làm
như chế độ tôi đang phải sống. Điều này tôi đã chứng minh ở “Những sự thật cần phải biết - phần 2”.
Nói như vậy để chúng ta thấy rằng tôi không có ý ca ngợi VNCH một cách
vô lý. Trong con mắt của tôi, đó là một chế độ đáng sống hơn vạn lần so
với cộng sản ngày nay. Và nếu được cho lựa chọn thì tôi sẽ quay ngược
thời gian về làm người lính VNCH – vì với tôi họ là “Anh Hùng”!
Đã cuối tháng 3 gãy súng (theo lời tác giả Cao Xuân Huy) của gần 40 năm
sau cuộc chiến mà ở đó những người anh hùng đã gục xuống vì chính nghĩa.
Họ đã gãy súng nhưng họ thực sự là anh hùng. Hãy bình tĩnh nhìn lại họ
để xem những gì tôi gọi họ - những người lính VNCH là anh hùng có gì sai
không?
Thứ nhất, trong khuôn khổ bài 1,2 “Những sự thật cần phải biết”
tôi đã chứng minh rằng: VNCH không phải là “ngụy” và những người lính
VNCH phải gục ngã vì họ bị ép phải thua và không còn khả năng để chiến
đấu. Họ không thể dùng tay không đánh nhau với đoàn quân đông đảo có vũ
khí, đạn dược áp đảo đang tiến theo thế cờ chính trị. Như vậy họ không
phải là những người bại trận. Trên thực tế họ bị ép phải “thua”.
Thứ hai, với khẩu hiệu “tổ quốc – danh dự - trách nhiệm” thì quân lực
VNCH đã chiến đấu cho tự do miền nam hơn 20 năm trời. Họ không phải là
những kẻ đi gây chiến, xâm lược nước khác, khủng bố như cộng sản (Xin
xem thêm “những sự thật cần phải biết - phần 3,4”). Vậy cớ sao họ vì an
ninh, vì quốc gia mà chiến đấu không thể gọi họ là anh hùng?
Thứ ba, nhìn lại cuộc chiến VNCH và VNDCCH thì ai cũng thấy gương của
những ông tướng dám tuẫn tiết theo thành như trường hợp của tướng Nguyễn
Khoa Nam, Lê Văn Hưng... Vậy ai còn có thể nói quân lực có những người
anh hùng đó không anh hùng? Dám chết cho lý tưởng của mình, dám chết vì
thấy rằng mình dù bị ép thua nhưng cũng có trách nhiệm trong nỗi đau đó
có thể gọi là anh hùng không? Có! Rất xứng đáng gọi họ là những anh
hùng.
Thứ tư, khi so sánh với quân đội nhân dân VN hiện nay tôi càng thấy sự
khác biệt của những người anh anh hùng và những kẻ “tự phong anh hùng”.
Nếu quân lực VNCH có Ngụy Văn Thà và đồng đội sẵn sàng hi sinh vì biển
đảo tổ quốc thì quân đội nhân dân cộng sản không dám “ho” một tiếng với
Trung cộng bắn ngư dân và con “tri ân” giặc như một đứa con nít đang xu
nịnh đám giang hồ mất nết. Vậy ai là anh hùng các bạn cũng đã biết rồi
chứ?
Thứ năm, sau khi cuộc chiến kết thúc, hàng triệu người lính VNCH còn kẹt
lại ở VN chịu thương tật, không ai giúp đỡ, không có lương hưu nhưng họ
vẫn sống thẳng thắn và điềm đạm. Trong khi đó quân đội cộng sản tự cho
mình là anh hùng thì lại vì cái sổ hưu mà đang cố bám lấy cái đảng khủng
bố, độc tài và chịu làm thân nô lệ cho Tàu. Vậy ai là anh hùng? Xin
giành sự suy ngẫm này cho chính các vị tướng già quân đội cộng sản.
Còn rất nhiều bằng chứng nhưng tôi xin chỉ nêu 5 điều chính cho thấy
những người mà tôi gọi là anh hùng – những người lính VNCH là hoàn toàn
có cơ sở. Cuộc chiến mà họ phải thua dù họ có chính nghĩa không có ý
nghĩa. Điều ý nghĩa đọng lại cho mãi sau này đó là họ đã từng là những
người anh hùng, họ xứng đáng được tôn vinh và quan trọng hơn họ đang
thắng trong cuộc chiến trong lòng con dân Việt Nam!
Xin ngả mũ tri ân những người lính VNCH - Những người anh hùng - Những
người đã đặt nền móng cho ý chí không chịu khuất phục cộng sản khát
máu!
28/03/2012
Aucun commentaire:
Enregistrer un commentaire