
Buổi chiều một ngày cuối năm trong nghĩa trang, hai người lính một
già, một trẻ, ngồi bên cạnh một nấm mộ hoang phế, đã mất mộ chí. Họ ngồi
như đang chờ đợi một ai đó tới. Gió thỉnh thoảng thổi qua, những ngọn
cỏ vàng úa khẽ lao xao, mái tóc bạc của người lính già vài sợi quá dài
cũng bay ngơ ngác. Ông cất tiếng chuyện trò với anh lính trẻ:
Này cậu, sao mặt mũi buồn so vậy. Tết nhất tới nơi rồi, không nhiều thì ít thế nào chúng mình cũng được ngửi mùi hương mùi hoa.
Biết rồi
Biết sao còn buồn
Bác có lòng tốt bác kéo tôi vào, nhưng tôi thấy những đồng đội của
bác họ không có thiện cảm với tôi, vẫn nhìn tôi bằng cặp mắt ghẻ lạnh,
nếu không nói là ghét bỏ.