lundi 21 mars 2016

Chuyện Buồn Ngày Xuân




Chuyện Buồn Ngày Xuân Nhạc Lam Phương-Tiếng hát Giao LinhSao anh đành bỏ em để ra đi một mìnhGiữa đêm Xuân lạnh lùngChim xa bầy còn thương tổ ấmHuống chi người tội lắm anh ơiXuân năm nào có nhau mình chung ly rượu đàoMùi quê hương thơm ngạt ngàoNhưng bây giờ người đi kẻ nhớĐến bao giờ lòng hết bơ vơ.ĐK:Trùng dương sóng gào đưa anh vào tương lai mờ tốiEm biết anh vì xôn xao trong phút giây kinh hoàngĐời anh đâu muốn phụ phàngNhưng tình vẫn ngăn đôiKhi bước chân lên tàuLà ngàn năm ta chia phôiThương anh em mới biết đêm dàiMưa hay nước mắt tuôn trào vì anh...Em xin dành trái tim đã yêu anh nồng nànKhắc tên anh đời đờiMai cho dù ngàn năm sau còn nhớĐến câu chuyện buồn của đôi ta ...
Posté par Ngay Xanh Vong sur lundi 21 mars 2016
Chuyện Buồn Ngày Xuân
Sáng tác Lam Phương - Tiếng hát Giao Linh
Sao anh đành bỏ em để ra đi một mình
Giữa đêm Xuân lạnh lùng
Chim xa bầy còn thương tổ ấm
Huống chi người tội lắm anh ơi

Xuân năm nào có nhau mình chung ly rượu đào
Mùi quê hương thơm ngạt ngào
Nhưng bây giờ người đi kẻ nhớ
Đến bao giờ lòng hết bơ vơ.

ĐK:
Trùng dương sóng gào đưa anh vào tương lai mờ tối
Em biết anh vì xôn xao trong phút giây kinh hoàng
Đời anh đâu muốn phụ phàng
Nhưng tình vẫn ngăn đôi
Khi bước chân lên tàu
Là ngàn năm ta chia phôi

Thương anh em mới biết đêm dài
Mưa hay nước mắt tuôn trào vì anh...
Em xin dành trái tim đã yêu anh nồng nàn
Khắc tên anh đời đời
Mai cho dù ngàn năm sau còn nhớ
Đến câu chuyện buồn của đôi ta ...

Lời Dẫn nhập (Duyên Anh):
Đánh đâu thua đấy, càng đánh càng thua. Cộng Sản đã phải trả giá chua cay cho vụ Mậu Thân đến nỗi Hồ Chí Minh phẫn mà chết. Cộng Sản lại tiếp tục trả giá chua cay cho Mùa Hè Đỏ Lửa. Họ đã phiêu lưu vào chiến tranh một cách dại dột. Họ không thể ngờ họ đã phải đương đầu với anh hùng miền Nam. Mỗi người lính Cộng hòa là một hào kiệt, một tráng sĩ… Sa lầy quân sự ở chiến trường miền Nam vì tham vọng xâm lăng, Cộng Sản đã bóc lột đến giọt mồ hôi lao động cuối cùng của dân miền Bắc. “Dưới ngọn cờ quang vinh của Đảng”, dân miền Bắc đã phải dân công thủy lợi phục vụ chế độ bạo tàn hơn cả nô lệ thời thực dân. Phẩm cách con người hầu như bị tước đoạt hết và quyền sống thì chẳng còn. Vì “giải phóng miền Nam” mà dân miền Bắc đói khổ, ngu dốt, lạc hậu. Bộ đội đã mượn xuống tuổi 16? 16 tuổi phải cầm súng lao vào chỗ chết. Cái ưu việt của chủ nghĩa, cái nôi của loài người, cái đỉnh cao trí tuệ Cộng Sản ở những chiếc xe đạp thồ đá, thồ cây…
***
Nhưng mà giọt nước mắt cho Việt Nam bẽ bàng nhất, thê lương nhất thì lại ở đây, ở ngay nước Mỹ. Những kẻ phản chiến đã để lương tri của họ ngủ vùi trong một thời mê sảng. Âu Châu văn minh, Âu Châu của công bình, bác ái đã nhắm mắt lại toa rập với những kẻ phản chiến một chiều. Buồn cho Âu Châu ấy, Âu Châu của trí tuệ Âu Châu biết phán xét đã quên trí tuệ cựu lục địa, bám gót bọn chăn bò Mỹ để lên án bom đạn Mỹ và giả vở không đếm xỉa hỏa tiễn Liên Xô, đại bác Trung Cộng. Rốt cuộc, Âu Châu và Hoa Kỳ đều bị đám khố rách Cộng Sản huyễn hoặc một cách đáng thương hại. Thế trận thay đổi bằng sự trợ giúp đắc lực của phản chiến Mỹ, báo chí Mỹ, truyền thông Mỹ và Âu Châu. Chúng ta khó tin sự phản tỉnh. Bởi vì, cá sấu chưa cười khi nhai nghiến con mồi. Bởi vì, nỗi khổ của dân tộc chúng ta vẫn còn sáng giá cho bọn làm dáng tiến bộ, làm dáng hòa bình…
***
Nỗi khổ của dân tộc chúng ta còn là đường rầy oan nghiệt cho chuyến tầu hữu nghị phản phúc của nước lớn nghiến nát thô bạo. Bom Mỹ, hỏa tiễn Liên Xô, đại bác Trung Cộng đã tàn phá đất nước chúng ta hai mươi năm. Nhân danh ai, nhân danh cái gì? Lái buôn súng đạn, phù thủy chủ nghĩa đem thân phận tổ quốc chúng ta, đem xương máu dân tộc chúng ta mua bán, đổi chác? Chẳng có gì cao quý để nhân danh cả, ngoài quyền lợi tư bản và quyền lợi Cộng Sản. Những tâm hồn tư bản bần tiện, những tâm hồn Cộng Sản bần tiện, những tâm hồn bá quyền bần tiện, bọn đấu thầu chiến tranh lại lột lưỡi đấu thầu hòa bình. Mỏ con ó cứ nhọn. Móng vuốt con gấu cứ sắc ác điểu và ác thú ôm nhau hôn, ôm nhau khiêu vũ trên bãi tha ma. Cùng với sự phản phúc của tư bản, sự bẻ gẫy lương tâm của thế giới tự do, nước mắt Việt Nam ứa ra cho một chia lìa đòi đoạn…

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire