vendredi 29 janvier 2016

Tưởng nhớ NS Nhật Ngân


Nhạc sĩ Nhật Ngân và Mùa Xuân 

Cảm ơn - Trịnh Lâm Ngân - Duy Khánh
Hẹn một mùa xuân - Nhật Ngân - Hợp ca
Nếu Xuân nầy hòa bình - nhạc Nhật Ngân - hợp ca
Rước Xuân Về Nhà - Ngọc Liên
Ta đã gặp mùa Xuân - nhạc Nhật Ngân - Ngọc Lan
Thư Xuân trên rừng cao - Trịnh Lâm Ngân - Duy Khánh
Xuân tình yêu - Nhật Ngân - Nhật Ngân & Mai Nương
*
*     *

Mỗi mùa xuân về lại thêm một lần dối Mẹ 
Thơ: Trần Trung Đạo - Phổ Nhạc và trình bày Nhật Ngân

Nhớ năm ngoái mẹ có lần đã hỏi
Về chưa con sao vẫn thấy chưa về
Con lại phải thêm một lần nói dối
Chờ sang năm con hứa sẽ về quê.

Nếu chẳng phải vì thay tờ lịch mới
Chắc là con không biết có Xuân về
Mười một mùa xuân miệt mài nơi đất khách
Con dối đi dối lại biết bao lần.

Căn nhà cũ chắc năm nay mục nát
Cây mai vàng ba trồng có trổ bông
Hay đã chết theo ba từ dạo ấy
Ðể mùa Xuân hoa trắng nở trong lòng.

Năm mới đến mẹ già thêm một tuổi
Tóc bạc hơn nhiều, má hóp răng long
Sao giấc ngủ chập chờn con thấy mẹ
Ôi thế gian có ai đẹp bằng mẹ.

Năm mới đến con cũng già thêm tuổi
Xa mẹ hiền một tuổi nặng bằng hai
Non nước đó vẫn còn đầy dâu biển
Trách chi con đã dối mẹ bao lần.
*
*     *

  
Xuân này con không về và NS Nhật Ngân 
*
*     *

Mùa Xuân Của Mẹ 
Nhạc Trịnh Lâm Ngân-Tiếng hát Hạt Sương Khuya 

Mẹ ơi hoa cúc hoa mai nở rồi
Giờ đây đời con đang còn lênh đênh
Đèo cao gió lộng ngày đêm bạt ngàn
Áo trận sờn vai bạc màu
Nhìn xuân về lòng buồn mênh mang

Ngày đi con hứa xuân sau sẽ về
Mà nay đã bao xuân rồi trôi qua
Giờ đây chắc Mẹ già tóc bạc nhiều
Sớm chiều vườn rau vườn cà
Mẹ biết nhờ cậy vào tay ai?

Đêm nay núi rừng gió nhẹ sang xuân
Thoáng mùi mai nở đâu đây
Nghe lòng lạc loài chơi vơi

Khi xưa, những ngày binh lửa chưa sang
Bếp hồng quây quần bên nhau
Nghe Mẹ kể chuyện đời xưa

Mẹ ơi con hứa con sẽ trở về
Dù cho, dù cho xuân đã đi qua
Dù cho én từng bầy bay về ngàn
Dẫu gì rồi con cũng về
Chỉ bên Mẹ là mùa xuân thôi  
*
*     *

Đôi Dép 
Thơ Nguyễn Trung Kiên-Phổ nhạc & trình bày Nhật Ngân 

Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng đời sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire