lundi 10 juin 2013

Đừng im tiếng mà phải lên tiếng

Đừng im tiếng mà phải lên tiếng

Ngày xưa có những  ông Quan thật là to
Loay hoay trong những văn phòng thật là nhỏ
Quê hương hơn hai mươi năm chinh chiến
Nhưng quan cũng chẳng làm gì được là to
Được bảo vệ bởi những người lính thật là nhỏ
Ngoài tiền tuyến  gánh vác chuyện chiến trường thật là to
Cho những  ông quan to cũng như nhỏ
Sáng đi tối về với cái cặp thật là to
30 tháng tư chợt đến với nỗi kinh hoàng thật là to
Các quan cũng vác những túi to đi vào nhà tù nhỏ
Giữa lúc cả miền Nam dân và quân nhỏ,
Cũng đều bị đày đọa trong cái nhà tù to
Cũng bị tập trung lên vùng kinh tế mới đào khoai kiếm củ to củ nhỏ
Ngày ra tù các quan được Việt Cộng cho một tờ giấy thật là nhỏ
Nhưng các quan cứ tưởng đó là “bằng cấp thật là to”
Nay ra hải ngoại các quan khoe cái “bằng cấp đi tù” thật là to
Giữa cộng đồng Việt Nam  tị nạn CS thật là nhỏ
Nhưng các quan muốn bằng cấp đó phải có chức thật là to
Được chức to nhưng các quan chỉ làm toàn chuyện nhỏ
Trong ngoài nước tuổi trẻ cùng nhau đứng lên đánh Việt Cộng to
Giữa bàn tiệc thật là to. Rỉ tai nhau các quan bàn chuyện nhỏ
Ngày mai chụp cho chúng vài nón Cối thật là to
Chỉ vì có những người Việt Nam tuy nhỏ ( Tuổi trẻ )
Nhưng họ lại dám qua mặt quan  làm những chuyện  to
Tưởng tượng, vu khống, « Việt Cộng tự chế » của quan không thiếu chi tiết nhỏ
Tuổi quan già, nhưng quan cũng cố vác  gậy  to
Viết í mèo gửi bạn bè  Âu Mỹ, quan allo allo thì thầm to nhỏ
Để vài năm nữa quan Die cũng có được công to
Đánh cho chết, đánh cho hết  người Quốc gia dù là nhỏ
Mày, thằng này, con kia, đứng xê ra để cho quan đứng dưới lá cờ  to
Nếu không quan bị  mang tiếng  chuyên làm chuyện nhỏ
Nay các quan phải đánh, đánh để cho bay biết  quan đây thật là to



Tựa của bài viết tôi thay cho lời mở đầu bài viết này, sau một thời gian dài im lăng. Im lặng trong tiếng thở dài là một điều rất  khó chịu. Ai đã từng trải qua ắt cũng phải hiểu. Và cuối cùng sự giữ im lặng  mãi cũng không mang lại những hiệu quả tốt đẹp cho chính bản thân mình  và cho mọi người.

        Nay đến  lúc sự im lặng đã đụng đến chân tường, nên tôi phải lên tiếng, sự lên tiếng này không phải là một sự trả đũa cho những bôi nhọ, những đặt điều vu khống gần đây, và càng ngày càng lan rộng lặng lẽ và âm thầm trong Cộng đồng, đặc biệt là nhắm vào Thu Sương và những người có trách nhiệm trong nhóm Tuổi trẻ yêu nước. Một kế sách mà trong thời chiến VC đã sử dụng khá thành công tại những vùng quê hẻo lánh. Tức là  tuyên truyền theo kiểu rỉ tai. 
        Nhưng đau lòng những sự việc xuyên tạc, đặt điều vu khống trên nó lại xuất phát từ một vài người mà từ trước đến nay, tuổi tác và cấp bậc trước kia của họ trong quân đội làm tôi kính trọng. Nhất là đối với  một thằng lính tác chiến cấp bậc thuộc loại tép riu như tôi, sự kính trọng những đàn anh dù họ xuất thân từ bất cứ Quân binh chủng nào  đều là một điều cần thiết trong quân kỷ của QLVNCH.

        Đã từ lâu, lâu lắm với một quãng thời gian suốt 6 năm trời tôi chui vào cái lò luyện thép của QLVNCH, về TĐ 11 ND năm 1970 cùng với các vị chỉ huy trực tiếp cũng như gián tiếp cùng nhau xông pha trong lửa đạn khắp 4 vùng chiến thuật . Tôi ngưỡng mộ họ, học tập những kinh nghiệm chỉ huy của họ, chia sẻ những hy sinh gian khổ với họ.  
        Trong cuộc chiến có những đàn anh của tôi, cũng như những đồng đội không may đã nằm lại vĩnh viễn nơi chiến trường, chuyện thường tình « Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu. Cổ lai chinh chiến kỉ nhân hồi » Nó càng làm tôi thêm hãnh diện là QLVNCH đã đào tạo ra những người con ưu tú của đất nước . Và tôi luôn luôn hãnh diện với những gì tôi đã lựa chọn cho một thời trai trẻ của mình. 

         Nay trôi dạt ra nước ngoài. Tình cờ nơi đất khách quê người này tôi gặp lại một vị sĩ quan y sỹ trưởng, cũng là người sau khi thấy tôi 7 ngày nằm trong hôn mê sau lần bị thương tại Thường Đức đã ký giấy quyết định cho  tải thương tôi từ bộ tư lệnh tiền phương của lữ đoàn 2 Dù trong căn cứ Non Nước Đà Nẵng ra tàu bệnh viện thuộc Đệ thất hạm đội Hoa kỳ.
         Gặp lại nhau hình ảnh và tư cách của một sĩ quan y sĩ Dù khả kính cùng sự yên lặng sống của anh, và những vị đàn anh lẫn đàn em  từng xông pha trận mạc mà tôi tìm kiếm hiện còn sống rải rác khắp địa cầu , tất cả đều có một sự yên lặng giống nhau. Có lẽ mọi người cũng như tôi đều hiểu rằng câu nói của vị Tướng chỉ huy Vùng I chiến thuật tức Tướng Ngô Quang Trưởng đã nói. « Những gì anh em  mình muốn làm, thì mình đã làm hết sức rồi » . Và hầu như tất cả các sĩ quan tác chiến mà tôi được biết đều chung một suy nghĩ là sự yên lặng lúc này điều cần thiết, và chấp nhận mình là người thua cuộc. 

         Chúng tôi cũng đều hiểu rằng sau khi vật đổi sao dời,  rồi lần lượt thay nhau kẻ ở người đi vào cõi vĩnh hằng. Giai đoạn lịch sử của Việt Nam đang mở sang một trang khác. Cuộc chiến chống CS vẫn còn tiếp diễn trên quê hương. Nạn nhân của CS không chỉ có nửa phía Nam như trước kia mà toàn thể hơn 80 triệu dân từ Nam ra Bắc. Kẻ thù của dân tộc nay đã  biến thành một con quái vật khác. Tuy không còn nghe tiếng súng từ xa vọng về, không bom đạn trút xuống long trời lở đất, thây người máu me nhầy nhụa,  nhưng kinh khủng hơn bom đạn  nó có sức hủy diệt con người hàng loạt. Đưa bao nhiêu thế hệ thanh niên đi vào ngõ cụt của tương lai. Nhuệ khí của những chàng trai nước Việt không còn trước ngoại bang Trung Cộng. Tài nguyên Quốc gia ngày càng cạn kiệt, Dân mất nhà, người mất đất sống bơ vơ ngay trên chính quê hương mình, tủi nhục lang thang làm nô lệ xứ người.

        Tôi cũng như một số đàn anh, đàn em của tôi đều hiểu rằng, ngoài tuổi già sức yếu theo định luật của thời gian năm tháng, cùng hoàn cảnh địa lý, chính trị và  xã hội nơi chúng tôi đang sống  đã bào mòn khả năng trên từng mỗi con người. Hơn nữa kẻ thù của dân tộc ngày hôm nay chúng sử dụng những thứ vũ khí khác.  Mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, tay không rờ được. Nhưng nó có sức mạnh hơn hàng ngàn tấn thuốc nổ TNT. Những kinh nghiệm, cũng như khả năng của người lính năm xưa nay đã lỗi thời, phải biết dừng lại đằng sau cái mốc của lịch sử. Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng và đặt trọng trách lên vai của người trẻ ngày hôm nay. Chính họ mới  là những người nhận lãnh trách nhiệm cho tương lai của dân tộc và cho chính họ. Cũng như năm xưa tôi cùng bao nhiêu thanh niên cùng thế hệ trong đó có những cấp chỉ huy của tôi ( cố Đại tá Nguyễn đình Bảo cùng bao nhiêu chiến hữu nằm lại vĩnh viễn nơi núi rừng Tây Nguyên năm 1972 tuổi đời của anh cũng chưa quá 35) Nhưng  họ cũng đã đứng ra nhận lãnh trách nhiệm trong những giai đoạn khó khăn nhất của đất nước.  Và trên con đường tiến quân ra mặt trận có lẽ tôi và mọi người chắc không bao giờ thấy có ông già bảy tám chục tuổi chống gậy chỉ huy.

       Bài vè tự chế của tôi ở phần đầu của bài viết này không có ý vơ đũa cả nắm.
       Tôi vẫn kính trọng những vị sĩ quan, biết tự trọng, dù biết mình là kẻ thua trận, cũng từng bị ngược đãi tù đày, nhưng vẫn âm thầm hy sinh  làm những việc bằng cái tâm, không bè phái, sống thẳng thắn. Âm thầm góp sức tàn cho quê hương dân tộc không than van kiêu căng tự phụ vì cái quá khứ của họ. Hiểu được giá trị của sự đoàn kết lúc này là cần thiết. Biến cố của 1963 và những loạn tạp chính trị, nạn bè phái trong nền đệ nhị Cộng Hòa, không lẽ chưa đủ cho mỗi chúng ta một bài học hay sao ?
        Là thân phận của một thằng lính tác chiến, quá chịu nhiều thiệt thòi trong chiến tranh. Một số sĩ quan xôi thịt trong hàng ngũ QLVNCH bằng bè phái, tham nhũng, ăn bớt từng khẩu phần lương khô, từng đôi giầy của lính trận,  sống phè phỡn tại hậu phương, không ít nhiều tác động lên tâm lý người lính phải cầm súng đối diện với quân thù ngoài chiến trường. Sau ngày mất nước họ cũng khăn gói đi vào tù CS, nay ra được tù, lại ra được hải ngoại họ lại cứ muốn Cộng đồng hải ngoại phải tôn vinh cái thành tích đi tù của họ.

        Quí vị có thể vào internet tìm đọc hay nghe audio do tôi thực hiện  truyện «  Trung tướng Nguyễn Huệ và gã tà lọt » Câu chuyện này làm tôi  có chút vui mừng là may mà cái  ông trung tướng Nguyễn Huệ khùng điên  này sau 10 năm đi tù ra, không được tác giả cho xuất ngoại chứ nếu không cũng là một tai họa to lớn cho cộng đồng hải ngoại.
       Nhưng họ có biết đâu ngày họ bước vào nhà tù, thì cả toàn thể  người dân miền Nam từ già đến trẻ cũng như toàn thể quân cán chính đủ mọi cấp bậc, chức vụ của  miền Nam cũng bị đẩy chung  vào cái nhà tù CS , nhiều anh em cương quyết không đầu hàng cũng đi tìm đến bằng nhiều cái chết khác nhau, hoặc phải âm thầm sống ẩn dật trong chiến khu của người Fulro trên Cao nguyên với hy vọng ngày phục quốc. Thời gian kéo dài, thiếu lương thực, thuốc men , bệnh tật sốt rét, một số cũng phải ngậm ngùi bỏ thân xác cô đơn nơi chốn rừng thiêng nước độc
Còn người dân thì kẻ bị cướp nhà, bị đẩy vào những vùng kinh tế mới, kẻ lên rừng đào củ mài, củ sắn, người xuống sông xuống biển, mò cua bắt ốc. Cả một dân tộc chạy thụt mạng ra biển như bầy baba con mới nở cố chạy ra biển với hy vọng thoát khỏi  nanh vuốt của những con chim ưng  để được sống sót. Hàng trăm ngàn những số phận không may đã nằm lại dưới đáy đại dương,
       Và cũng vì những việc làm hèn hạ dơ bẩn của một số vị  quan ngày hôm nay nơi hải ngoại,  làm ảnh hưởng đến uy tín,   đến danh dự của một  quân đội vốn đã chịu quá nhiều oan khiên trong lịch sử.  Khiến hôm nay  tôi phải lên tiếng vì uất ức, một phần trong đó có gia đình tôi là nạn nhân trực tiếp của những con sâu này. 

      Hình ảnh Người lính VNCH chính tự nó đã mãi mãi là hình ảnh đẹp trong lòng mọi người rồi. Nó đẹp không vì chỉ nghe danh, mà chính trong nghệ thuật thi ca, hội họa  người lính VNCH sẽ mãi mãi lưu truyền đến muôn ngàn đời sau. Chính những người trước kia vì sai lầm đứng trong hàng ngũ CS nay họ nhận ra họ cũng phải công nhận cái nhân bản của người lính VNCH. Thiết nghĩ chúng ta không cần phải tô son trét phấn nhòe nhoẹt lên cái hình ảnh đó nữa, hãy luôn luôn vinh danh nó bằng cái tâm, chứ đừng bằng những hình thức lạm dụng nhằm mục đích đánh bóng cá nhân hay tổ chức.
        Việc làm vinh danh những người lính VNCH quá dễ dàng :
        Đặt tổ quốc lên trên mọi tổ chức hay đảng phái
        Lấy trí nhân thay cho cường bạo
        Lấy đạo nghĩa để thắng hung tàn
        Sống bằng tâm, tâm bằng thật
        Giúp đỡ đồng đội ( anh em bạn cùng chiến tuyến)
        Hòa đồng với quần chúng,
        Đối sử tử tế với kẻ thù trước kia nay biết quay lại  

        Cuộc chiến chống độc tài Đảng trị của bọn Cộng  phỉ ngay trên quê hương chúng ta ngày hôm nay. Đất nước đang cần những người trẻ trong và ngoài nước phối hợp nhau. Cuộc chiến cần những cái đầu  thông minh, nhanh nhẹn, can đảm, tâm hồn trong sáng, trong một thân thể khỏe mạnh, dám dấn thân.Trình độ biết sử dụng phương tiện truyền thông như một thứ  vũ khí trong thời đại tin học. Đọc và nói ngoại ngữ thành thạo. Biết ngoại giao với những chính khách trong mọi chính quyền khắp thế giới. Dám hy sinh bôn ba xuôi ngược. Chỉ có tuổi trẻ ngày hôm nay mới là cái lực chính. Là đội quân tiên phong và là những vị chỉ huy trong tương lai. Thời gian vừa qua cho dù bị bắt bớ tù đày, nhưng các em đã chứng tỏ cho thế giới thấy sự can đảm dấn thân của họ và chấp nhận hy sinh cho đại cuộc.
       Nếu bất cứ tổ chức nào, cá nhân nào, đoàn thể nào nếu không giúp được cho tuổi trẻ trong và ngoài nước tiếp tục đi con đường của họ  trong giai đoạn khó khăn này, thì cũng không nên tiếm danh của họ, đừng mượn danh nghĩa của họ cho mục đích đánh bóng cho một cá nhân hay tổ chức đảng phái  nào đó. Đó là những việc làm của những kẻ vô nhân, của bọn xôi thịt, đáng nguyền rủa. Sự tiếm danh, và tự đặt để họ vào những tổ chức hay đảng phái nào đó là tiếp tay cho Cộng Sản tiêu diệt họ dễ dàng hơn. Là tự mình đã trao trước cho tuổi trẻ phân nửa bản án dùm cho Việt Cộng. Làm cho những bản án bất công của họ dài hơn.

       Xin quay trở lại mục đích chính của bài viết này. Những sự đánh phá Thu   Sương một cách ngấm ngầm và rất đê tiện trong thời gian gần đây, xuất phát từ trong một số những vị tự  hãnh diện  cho rằng mình  cũng từng là một sĩ quan trong QLVNCH . Nhưng có lẽ chưa hiểu được thế nào là Tổ Quốc - Danh Dự - Trách Nhiệm. Các vị đó cũng chưa thuộc hết những bài học thế nào là « Tự thắng để chỉ huy ». Hoặc họ đã bị những tầm thường ghen tị của phụ nữ  chung quanh đã làm cho họ mất đi cái dũng khí của một người sĩ quan QLVNCH, hay vì những hiềm khích cá nhân, phe nhóm, đảng phái  nào đó mà họ trở nên cay cú với một phụ nữ nhỏ bé chân yếu tay mềm như Thu Sương, chưa bao giờ tự nhận mình là một ca sĩ, chỉ dám xem mình như một Chiến sĩ ca,  chuyển tải những thông điệp của Tuổi trẻ hôm nay  qua những ca khúc đấu tranh của họ đến với mọi người trong và ngoài nước, dám dấn thân không một chút vụ lợi,
       Nếu vị nào đó qui chụp những điều vu khống cho Thu Sương thì chính vị đó đã thẳng tay tát vào cái tổ chức có cái tên to đùng là Tập thể chiến sĩ Âu Châu, đã đề nghị Thu Sương làm người dẫn chương trình cho cuộc xuống đường biểu tình ủng hộ Việt Khang ngày 04/03/2012 tại Paris. Và những gì chính bản thân tôi và Thu Sương đã đóng góp cho cái tổ chức TTCSAC trong quá khứ, nay được xem là của Việt Cộng đã đóng góp sao ?
        Xin vị nào đó nếu mà với tư cách cá nhân hay đoàn thể nào đó nếu muốn thắc mắc về tôi hay Thu Sương, nếu mình còn một chút danh dự của một quân nhân, một chút liêm sỉ, và lòng tự trọng của  một con người có chính nghĩa nên thẳng thắn đề nghị có một cuộc mặt đối mặt trao đổi một cách quang minh chính đại,  có tham dự của quần chúng . Hơn là làm những việc thủ đoạn của Cộng Sản vẫn thường làm là Chụp cho cái mũ phản động hay khủng bố qui ghép tội danh một cách mơ hồ không chứng cứ. Là người Quốc gia mang tiếng to lớn đi đấu tranh chống bất công, độc tài dối trá của Cộng sản mà làm như vậy sao ? Điều này nếu đứng trên phương diện cá nhân bình thường thì còn chấp nhận được là có thể vì do sự hẹp hòi, ganh ghét cá nhân, hoặc hơn nữa cho là có tư thù cá nhân đi, thì cũng còn có thể chấp nhận được, nhưng nếu trên danh nghĩa một Sĩ quan QLVNCH  xuất thân từ  một trường đào tạo sĩ quan có uy tín vào bậc nhất Đông Nam Á, mà hiện nay đảm nhận vai trò nào đó trong tổ chức hàng ngũ cựu quân nhân tại hải ngoại thì quá tệ. Tổ chức đó nên đào thải ngay những con sâu bọ này để khỏi bị ô danh. 

       Lý do vì sao phải đào thải những cá nhân này,  tôi sẽ phân tích sau đây :
1-Về mặt quân sự thì quá kém, thu thập tin tức tình báo kém hoàn toàn sai bét   200%
( Tức là tổ chức mình quá kém không có những chuyên viên tình báo giỏi để biết được chính xác tổ chức của đối phương, chỉ có những chuyên viên sờ mu rùa rồi tuyên bố xằng bậy)
2- Đánh giá khả năng  địch quân quá lớn
3- Bị động trước khi địch quân chưa có biểu hiện rõ ràng lực lương ( chỉ nghe tin đồn )
4- Làm lộ mục tiêu những toán quân yểm trợ hoặc trừ bị khi chưa cần thiết ( allo allo bây giờ Việt Tân và Việt Cộng tràn ngập cả rồi )
5- Sử dụng địa bàn và bản đồ quá kém. Mù mờ về tọa độ vị trí giữa quân địch và quân bạn.
6- Tiêu hao đạn dược không cần thiết, dùng hỏa lực quá lớn cho một mục tiêu quá nhỏ thậm chí mục tiêu chỉ có trong tưởng tượng , nhưng vì  thiếu tự tin  nên khai hỏa lung tung.

       Về nhân sinh quan: Khả năng kém cỏi , thiếu tự tin nên thích bè phái, ích kỷ ( bạn của kẻ thù  ta là kẻ thù ta ) Con người tiểu nhân, sống dối trá, tài và trí kém, thiếu can đảm, con người dễ phản bội, hôm nay vỗ vai là bạn là chiến hữu cùng nhau nâng ly cụng choang- choang,  nhưng ngày mai  trở mặt ngay, mày là kẻ thù, là Việt Cộng.

       Nói tóm lại chỉ có một nữ cán bộ CS mà cả một tập thể chống CS không tiêu diệt được ngay trên phần đất mình thì làm sao có sức hay lực mà nói yểm trợ cho quốc nội được.  Chẳng lẽ 38 năm rồi chúng ta cứ cầm cờ dậm chân tại chỗ sao. Đã đến lúc nên trao lại ngọn đuốc thiêng cho tuổi trẻ, như một biểu tượng đã làm  trong phần nghi lễ mở đầu cho chương trình Dòng Nhạc Tuổi trẻ Yêu Nước  được tổ chức tại San Jose ngày 18/05/2013 vừa qua
       Trao bằng cái tâm chứ không phải bằng hình thức. Hôm nay nếu những người lính già năm xưa còn chút tấm lòng với quê hương dân tộc . Hãy ngồi yên trong bóng tối, và hỏi những người trẻ hôm nay là : 
       - Bác hay Chú có thể làm được gì cho các cháu ?
Các cháu sẽ trả lời : 
       - Dạ chúng cháu chỉ xin các bác, các chú  cứ ngồi yên đi, Chúng cháu có thừa    can đảm và nhiệt tâm của tuổi trẻ. Các bác, các chú đừng có múa gậy vườn hoa nữa, đừng quậy phá nữa. Những ngày tháng còn lại nếu có chút khả năng các bác, các chú nên chăm lo cho cộng đồng sống tốt đẹp hơn, người người biết đoàn kết thương yêu nhau, nếu có chút khả năng thì nghĩ đến những  đồng đội chiến hữu của mình còn sống cũng như đã chết tại quê nhà.

      Vâng, nếu có thật câu trả lời này, thì tôi lại càng ngưỡng mộ những anh em chiến hữu còn kẹt tại quê nhà.  Điển hình như anh em Mũ đỏ gia đình 9 họ  âm thầm phối hợp vận động quyên góp bên ngoài bên trong,  để có phương tiện mà lên non xuống suối tìm lại từng khúc xương, cái sọ của đồng đội đã ngã xuống ở những chiến trường xưa, mang về mai táng tử tế. Họ chỉ là những sĩ quan, hạ sĩ quan, binh sĩ  cấp nhỏ xíu như tôi, nhưng hôm nay họ đã làm những việc thật to mà ai cũng ngưỡng mộ. Khi phối hợp làm những việc này với các đồng đội trong nước  bằng sự vận động tại hải ngoại. Tôi và Thu Sương vẫn còn thấy rất nhiều tấm lòng của nhiều  vị sĩ quan cao cấp cũng có những hàng chục năm trong lao tù CS, nhưng nay họ vẫn âm thầm sống yên lặng và không ngần ngại sẵn sàng yểm trợ bằng tất cả tấm lòng.

       Điều cuối cùng tôi mong những vị nào còn có chút lòng tự trọng và biết liêm sĩ, vì cái chính nghĩa của người Quốc gia. Mà nếu là sĩ quan thì hãy dám nhận Danh Dự và trách nhiệm của mình cùng chúng tôi đối chất thẳng thắn, và chúng tôi hy vọng quí vị có được những chứng cứ mà quí vị đã thu thập bởi những chuyên viên tình báo sờ mu rùa cung cấp. Xin quí vị  đừng biến bản chất của mình như Cộng sản thà bắt lầm hơn bỏ sót như câu truyện ông Trung tướng khùng Nguyễn Huệ chỉ vì cái áo có gắn lon trung tướng  lượm được trên đường phố Sàigòn ngày 30 tháng tư 1975, đem mặc vô người, nhưng bị Việt cộng quả quyết là trung tướng tư lệnh sư đoàn 23B một sư  đoàn không có tên trong  QLVNCH, nhưng VC vẫn cứ cho là thứ thiệt bắt vô tù cho đi cải tạo 10 năm.

Lam Sơn 719 ( Thành Vũ )
Lamson719.fr@gmail.com
ĐT (33) 610244322
  

Aucun commentaire:

Enregistrer un commentaire